Tận Thế Song Sủng

Chương 387: Em nhìn thấy tương lai



Edit: Trang Nguyễn Beta: Sakura Giờ phút này cánh tay của Đường Nhược bị ôm chặt vô cùng, so với hai lần trước không xác định tính tiến cấp, lần này dường như cô càng thêm kinh hồn bạc vía. Tâm tư nhạy cảm như Bạch Thất nơi nào lại không cảm nhận được bản thân cô gái trong lòng khác thường, vì vậy ôm lấy cả người cô đưa cô qua ghế quý phi để cho cả hai cùng ngồi trên ghế:

– “Làm sao vậy, tiến cấp không thành công?”

Ở kiếp này thời gian tận thế vẫn còn ngắn, dị năng của mọi người còn trong giai đoạn thấp, không có người nào phát sinh chuyện tiến cấp không thành công. Nhưng ở kiếp trước, ngược lại anh có nghe nói qua rất nhiều dị năng giả cấp năm tiến cấp lên cấp sáu sẽ gặp phải thất bại. Một khi thất bại, dị năng sẽ bạo động, kẻ bị nhẹ thì cả người đau đớn, kẻ bị nặng dị năng đều bị hao tổn.

Đường Nhược ngồi đối diện cùng Bạch Thất, ánh mắt không chút che giấu không chút kiêng nể gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Thất một chút cũng không chịu dời. Ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt anh. Bạch Thất cũng nhìn cô chăm chú không nói một lời, chỉ nắm tay cô thật chặt. Đường Nhược đưa tay sờ lên gương mặt khôi ngô anh tuấn ở kiếp này: – “Bạch Ngạn…”

– “Ừ, anh ở đây.”

Cô lại đưa tay kia sờ một bên mặt kia của anh. Bạch Thất bắt lấy bàn tay của cô, trong mắt càng thêm lo lắng: – “Tiểu Nhược, đến cùng làm sao vậy?”

Đường Nhược nghiêng người qua đem môi của mình che lên bờ môi ấm áp của anh, thanh quản run rẩy: – “Bạch Ngạn, em nhìn thấy tương lai, ở bên trong tương lai kia có anh… còn có em…”

Câu nói kinh thiên mang đến chấn động không kém gì lúc trước anh biết được chính mình được trọng sinh. Cả người Bạch Thất không ngừng run lên. Tương lai…? Anh không đẩy cô ra để hỏi thăm đến tận cùng, ngược lại nâng mặt cô lên hôn sâu… Một nụ hôn hết sức triền miên, mềm mại ngọt ngào không chút khe hở. Ngay cả hô hấp cũng cùng nhịp thở. Cảnh xuân tươi đẹp, chiếu rọi qua cửa sổ.

Bờ môi Đường Nhược bị hôn đỏ lên, cô tựa vào trong ngực Bạch Thất, kể với anh chuyện mình tiến cấp nhìn thấy tương lai. Cô nhìn thấy nội dung không nhiều lắm, chỉ có vài hình ảnh. Cho dù tinh thần lực của Tào Mẫn bị ép ra ngoài, cô cũng chỉ lặp đi lặp lại những hình ảnh đó mà thôi. Nhưng một hình ảnh trong đó, cô ấn tượng vô cùng sâu sắc. ‘Xác ướp ngàn năm’ trong miệng cô gái kia…

Tiếng nói của Bạch Thất nối tiếp trong sự yên tĩnh: – “Xác ướp khô kia? Là anh?”

Đường Nhược thoáng dừng một chút chậm rãi gật đầu: – “Khôi phục lại hình dáng trước đó cùng anh… Rất giống nhau.” Vẽ ngoài kia, bây giờ cô dù cô đã trở về vẫn có thể nhớ rõ ràng: môi mỏng nhẹ nhàng, tuấn mỹ mà u buồn, đúng là người cùng cô sớm chiều ở chung suốt tám tháng qua – Bạch Ngạn!

Lúc này Bạch Thất thoáng cúi đầu xuống, nâng khuôn mặt cô lên, vẻ mặt thong dong nở nụ cười: – “Đã nói như vậy nghĩa là em đã vượt qua ngàn năm đến đây cùng anh nói chuyện yêu đương đấy.”

Đường Nhược nghiêng ra quá mức, thì thào nói: – “Là thế phải không?”

– “Không phải sao, bằng không thì vì sao em ở chỗ này, làm sao anh lại ở chỗ này? Theo như lời em nói, ngàn năm sau thật sự tiếp nối không gian có thể làm cho con người vượt qua thời không, bởi vậy em xuyên qua không gian đi đến nơi này cũng có thể thành lập.”

Sử dụng một lần thời gian luân hồi đổi lại tái tục tình duyên ở kiếp này. Đường Nhược nghiêng đầu suy nghĩ một lát. Nội dung phía sau thật sự cô không nhìn thấy nhưng cô vẫn thấy được “chính mình” ngàn năm sau cách ăn mặc có chút thay đổi. Nhưng cô vẫn nhận ra người đó là cô, hơn nữa trong trí nhớ cô gái kia gọi tên cô vẫn như thế: Tiểu Nhược… Nửa ngày, cô ngẩng đầu hỏi: – “Bạch Ngạn, có phải nếu em lại tiến cấp lần nữa thì có thể nhìn thấy thêm những hình ảnh kia, như vậy là có thể biết rõ nguyên nhân thật sự rồi?”

Kể cả ở kiếp trước, vì sao cô ở một nước khác một mình nhiễm bệnh chết, kể cả ngọc bội của cô đến cùng nguyên nhân là gì?!

Bạch Thất đưa tay ôm cô vào trong ngực: – “Tiểu Nhược, anh vẫn cho rằng trời cao ban lương duyên cho chúng ta, thì ra là em ngàn dặm quanh co tạo cơ hội cho chúng ta gặp nhau ở không gian này, là em cho anh cơ hội sống lại một lần nữa. Đời này, Bạch Ngạn anh nhất định vì em mà sống…”

Đầu ngón tay Đường Nhược chạm đến chiếc nhẫn vàng trên tay Bạch Thất, trong lòng nhẹ nhàng run rẩy. Mình cùng Bạch Thất thật sự là có kiếp trước kiếp này sao? Giọng nói của Bạch Thất vẫn còn tiếp tục: – “Cho dù kiếp trước em vì anh xuyên không đến đây, tình cảm kia chỉ từ một phía. Nếu thật sự kiếp trước có tồn tại thì tất nhiên chúng ta phải càng thêm quý trọng. Cho dù không tồn tại thì chúng ta vẫn là duy nhất của nhau. Cho nên nếu việc em tiến cấp có bất kỳ nguy hiểm gì, anh đều không hy vọng em vì muốn biết rõ chân tướng của chuyện này mà tiến cấp dị năng lần nữa.”

Cho dù ngàn năm trước có gặp nhiều trắc trở, tất cả cũng đều đã trôi qua, từ đó đường ra nghĩa địa cũng đã được sưởi ấm, anh càng muốn quý trọng những giờ phút này. Đường Nhược biết rõ vấn đề tính mạng của mình chính là vẩy ngược của Bạch Thất, một khi chạm đến chính là tuyết lỡ đất nứt, không thể bàn luận cũng không thể tiếp tục kiên trì. Nên chuyện đó cuối cùng cũng xảy ra thì thế nào cô cũng sẽ biết được. Tiến cấp hay không tiến cấp, đều thuận theo tự nhiên thôi, dù sao bây giờ hai người luôn luôn ở chung một chỗ là được. Những chuyện khác… tạm thời bỏ sang một bên thôi. Đường Nhược nghĩ thông suốt mới phát hiện trên ngón tay của mình dường như thiếu thiếu gì đó.

– “A!” cô hoàn toàn nhớ ra, cẩn thận nhìn chằm chằm vào tay của mình, hai bàn tay đều nhiều lần nhìn xuống: – “Chiếc nhẫn của em đâu rồi, rớt đâu mất rồi?!” Nghĩ đến chiếc nhẫn, cô lại nhớ đến Tào Mẫn, sau khi nhớ đến Tào Mẫn lại nhớ đến trước đó đồng đội của mình cùng nhau xông vào phòng thí nghiệm bị sập bẫy liên hoàn: – “Chú Phan, Điền Hải bọn họ không có chuyện gì chứ?” Nghĩ đến đồng đội Đường Nhược trở nên nóng nảy, lập tức đứng lên muốn đi ra cửa: – “Bọn họ bị thương có nặng hay không?” ngay cả chiếc nhẫn cũng chẳng quan tâm rồi.

Tất nhiên Bạch Thất cũng đứng lên từ phía sau đuổi kịp, lôi kéo tay của cô đưa cô đi xuống dưới, một bên giải thích cho cô: – “Chú Phan bọn họ đều không có chuyện gì, chỉ là bây giờ cơ thể vẫn còn khá yếu, có lẽ qua vài ngày sẽ bình phục, sau khi bình phục chúng ta còn phải ra ngoài một chuyến đến thành phố N…”

– “Đi thành phố N?” Đường Nhược đối với kết cấu của nước này hoàn toàn không có khái niệm, nhưng thành phố N cô cũng biết: – “Nhiệm vụ xa như vậy, là căn cứ tuyên bố sao?”

– “Không, tự chúng ta đi qua đó, chúng ta cần kho vũ khí của thành phố N.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thoáng chốc đã xuống dưới lầu. Từ lúc Phan Hiểu Huyên vội vàng chạy ra ngoài, mọi người trong đại viện đều biết Đường Nhược tiến cấp thành công rồi, tất cả đều ngồi dưới lầu chờ cô. Vừa nhìn thấy hai người đi xuống, cũng cùng lúc thở ra bao vây lấy cô, hỏi thăm cô có chuyện gì hay không.

Vành mắt Đường Nhược ửng đỏ, thoáng đánh giá bọn người chú Phan và Điền Hải thấy bọn họ thật không có gì đáng lo, cô cũng yên lòng. Vươn tay ra, một đoản kiếm màu xanh lam từ trong lòng bàn tay chậm rãi bay lên, cô cười nói: – “Vật cần thiết để cắt trái cây.”

Phan Hiểu Huyên đưa tay cầm một chút, vậy mà còn có thể tách cây đoản kiếm này từ trong tay Đường Nhược ra: – “Đây là tinh thần lực cấp bốn ngưng hóa mà thành sao?”

– “Đúng vậy, không biết cách dị năng của mình thì có thể duy trì được bao lâu, trước để đó nhìn xem.” Đường Nhược nói ra.

Hai người nhìn mọi người trong đại viện, cũng nhìn thấy bọn người Hồ Hạo Thiên vẫn chưa về, vì vậy lại đi ra đại viện đi đến đường cái số 2.

Ở đường cái số 2 quậy một trận như vậy khiến kinh động tầng trên căn cứ. Ngày hôm qua, mấy lão già tầng trên cả một ngày môt đêm không chợp mắt, vừa mới trở về nằm xuống đã nghe được chuyện như vậy, lại bị dựng lên đi họp một lần nữa. Quả nhiên là đoàn đội Tùy Tiện, thời gian náo loạn thật biết chọn, Tùy Tiện thật tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.