Edit: Trang Nguyễn
Beta: Sakura
Ở bên trong lô cốt di động này bình an vô sự trôi qua một đêm. Ngoại
trừ ở đây chi phí tiêu hao đắt đỏ hơn so với bên ngoài, mặt khác tất cả
đều được phục vụ số một. Đã có thân phận che đậy, Bạch Thất cũng không
hề giống như trước cần tìm lý do bán bảo thạch trong tay để lấy tiền mặt nữa rồi. Đường Nhược cũng ra tay tương đối mạnh bạo, ở chỗ tốt nhất,
dùng tốt nhất, phát huy triệt để mấy chữ ‘con nhà giàu có gia thế’.
Mới ngắn ngủi năm ngày, ở đây phần lớn mọi người đều biết đến một đám nhà con nhà giàu vô nhân tính! Cho dù cách một tấm mặt nạ bảo hộ, chúng tôi vẫn nhận ra được các người! Trong đó còn có một nguyên nhân khiến
mọi người đều biết rõ, chính là Bạch Thất mỗi ngày sẽ đến võ đài sinh tử khiêu chiến với hai dị năng giả cấp năm, bây giờ đã khiêu chiến vượt
cấp với dị năng giả cấp sáu rồi.
Lúc nhìn thấy từ cửa tử một nữ sát thủ bước ra, bên dưới võ đài từng người xem đều huýt sáo:
– “Anh Thất của tao thật lợi hại, giờ đã khiêu chiến vượt cấp với dị năng giả cấp sáu rồi! ”
– “Áp đảo áp đảo, nhanh chóng áp đảo cô em này đi!”
– “Cái tên quái dị này áp đảo cọng lông á, có chị dâu Thất như nàng
tiên, cho dù anh Thất có mù cũng không vừa mắt bà cô này đâu!”
– “Anh Thất, để em ôm một cái đùi của anh! Em có thể chèo thuyền
không cần mái chèo, em có thể giương buồm không cần xem hướng gió, em sẽ sóng sóng sóng!”
– “Đùi anh Thất rất to, mày ôm không nổi.”
– “Các anh em, mau đến cứu tôi, muốn ôm đùi quá nhiều, tôi muốn từ trên đùi anh Thất lách vào đi xuống!”
Đường Nhược nghe bên cạnh một đám tài xế già cùng quần chúng ăn dưa
hò hét, chân mày cũng không nhúc nhích một chút, chỉ tập trung chú ý
trên võ đài sinh tử. Những lời này, năm ngày nay cô nghe chết lặng riết
rồi cũng thành thói quen. Từng ngày trôi qua, mỗi ngày cô còn phải mượn
cớ đi tiểu, đi WC tìm những cô gái xinh đẹp kia ra tay, ở đây xem những
người này chắc cô rong huyết mà chết sớm mất!
Có thể dùng tinh thần lực khống chế toàn bộ rồi lưu lại vài tia
tinh thần lực, dị năng rất cao thì không thể khống chế, vậy thì xóa đi
ký ức mình xâm nhập vào tâm trí đối phương. Bạch Thất chỉ không buông
tha đối thủ chiến đấu cùng anh mà thôi, còn tinh thần lực của cô ngay cả bác gái phòng bếp cũng đều không bỏ qua. Thật là táng tận lương tâm!
Mà giờ phút này, Bạch Thất đang đối mặt cùng dị năng giả cấp sáu kia. Lúc tận thế, anh đã từng gặp qua cấp sáu, biết rõ cấp năm chênh lệch
với cấp sáu như thế nào. Cho nên lần này anh không dám chủ quan.
Vòng bảo hộ vừa đóng cửa, trận tỷ thí bắt đầu, sống chết tự chịu. Nữ
sát thủ kia xác thực so với nam sát thủ bình thường tỉnh táo hơn, quan
sát tỉ mỉ. Năm nay cô ta đã một trăm tuổi, bây giờ ở tuổi này vẫn chỉ ở
cấp sáu, dưới tình huống tốt nhất mà xem xét, nếu ở tuổi hai trăm cô ta
còn không tiến cấp đến cấp chín thì coi như xong. Mà ‘tình huống tốt
nhất’ còn cần phải không ngừng một mình tăng cường dị năng.
Bên trong lô-cốt di động không có khả năng đánh giết, như vậy chỉ có ở chỗ này khiêu chiến.
Trước kia những cậu ấm này đều lựa chọn cửa sinh, tuy cô ta cũng có
lúc một mình tham gia cửa sinh nhưng mỗi lần như thế đều hạ thủ lưu
tình, cũng không có phát huy thực lực mạnh nhất, mà lần này cậu ấm này
lại lựa chọn cửa tử. Như vậy cô ta cũng không cần hạ thủ lưu tình, chỉ
cần phát huy tất cả dị năng là được!
Hai tay chấn động, quanh người nữ sát thủ xuất hiện từng ngọn từng
ngọn lửa đỏ rực. Từ trên không trung hóa thành lửa, cô ta đã luyện chiêu này nhuần nhuyễn. Mấy trăm ngọn lửa đỏ rực tất cả đều phóng đến
Bạch Thất.
Tiếng xé gió không dứt!
Bạch Thất bình tĩnh đến cực điểm. Vào giây phút đối phương hình thành ngọn lửa đỏ rực, tất cả đều toát ra khí lạnh.
Hỏa diễm giống như mũi tên lửa, hàn băng giống như sao băng. Hai dị năng đối chọi, ánh sáng đan xen.
Nữ sát thủ nhìn thấy Bạch Thất chỉ mới dị năng cấp năm đã có thể
ngang ngửa với mình, trong mắt toát lên một tia sát khí, đem tất cả
những võ thuật cùng kỹ năng mình biết được đều thi thố ra hết!
Nhưng lại bị hệ Băng của Bạch Thất hóa giải từng đòn, ở tận thế hết
sáu năm, kinh nghiệm qua ba kiếp, lòng của anh đã không còn gợn sóng.
Sau khi hóa giải chiêu thức dị năng đối phương tấn công đến, kiếm băng
của anh nhanh như thiểm điện xẹt qua cổ dị năng giả cấp sáu, một kiếm
chém chết!
Im ắng, sau đó bùng nổ.
Khiêu chiến vượt cấp như vậy khiến nhiệt huyết của mọi người đều sôi
trào, tất cả đều trầm trồ hoan hô khen ngợi. Vốn tỷ thí lần này, tỷ lệ
thắng của Bạch Thất là 6 so với 1, nhưng anh chỉ bị vài vết thương nhỏ
rồi thắng!
Sau khi Bạch Thất thắng cũng không ngạo mạn, lần nữa chọn lấy thân
phận khí Liên bang của dị năng giả kia, nói muốn dùng để ghi chép tình
hình thi đấu tay đôi của mình. Sau mấy ngày, tổng cộng anh đã cầm mười
cái thân phận khí Liên Bang, chuẩn bị hai mươi cái chắc cũng đủ rồi.
Sau khi xuống đài, nghênh đón anh là vô số ánh mắt nóng bỏng. Hôm nay đúng là lúc anh phong quang, được người thèm muốn cũng là bình thường.
Cũng giống như lúc bình thường, sau khi đấu võ xong sẽ ngồi ở bên dưới
xem mấy trận đấu rồi mới trở về phòng. Sau khi trở về, Đường Nhược đến
gần nói: – “Đêm nay chúng ta hành động.”
Năm ngày ở chỗ này sắp đặt người bị khống chế vào bên trong, hai mươi người có lẽ cũng đủ rồi. Trời tối trăng lên cao (thích hợp làm chuyện
xấu), Bạch Thất và Đường Nhược bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, Lục Kỳ Phong đập cửa phòng rầm rầm: – “Không ổn rồi anh Thất anh Thất! Ở đây
xảy ra chuyện lớn, đại loạn rồi!”
Cửa mở ra, cả người Bạch Thất vẫn còn mặc áo ngủ: – “Làm sao vậy? Có chuyện gì mà Vương Nhị Cẩu không làm được?”
– “Đại loạn rồi!” Lục Kỳ Phong bụm lấy mũi nói: – “Cháy rồi! Chúng ta phải nhanh chóng chạy ra ngoài!”
Tốc độ Bạch Thất rất nhanh, kéo Đường Nhược bên cạnh đi theo, Lục Kỳ
Phong chạy phía sau: – “Sao lại cháy thế này? Lô cốt di động lớn thế này sao có thể cháy được?”
Vẻ mặt người khởi xướng đầy vô tội: – “Ai da, tôi cũng không biết
nữa, vừa rồi tôi đưa em gái ra ngoài, đâu biết sao lại biến thành như
vậy, bây giờ ở chỗ nào cũng loạn thành một đống. Rất nhiều người ăn bữa
tối trong nhà hàng đều ngất xỉu cả rồi, đến bây giờ còn chưa có tỉnh,
nằm ở đó biến thành heo nướng hết rồi đây này! Còn có mấy người không
hiếu sao đang chơi trên người mấy người phụ nữ, lại bị mấy cô đó một đao chém chết rồi. Người ta chết là xong hết mọi chuyện, nhưng anh em
thuộc hạ người ta mang theo lại không chấp nhận như vậy nên mới nói tìm
người phụ trách nơi này tính sổ, sau đó đương nhiên là nói chuyện không hợp thì đánh nhau. Còn có mấy tên đột nhiên phát điên ở sòng bạc bắt
đầu chém giết… sau đó lửa từ phòng bếp lan đến… Dù sao bọn hắn cũng là
bọn đầu trâu mặt ngựa trình diễn một trận lung tung lộn xộn trong đêm
nay.” Lục Kỳ Phong vừa chạy vừa giải thích, rẻ vào một chỗ đập cửa bọn
người Trịnh Bằng: – “Lão Trịnh lão Trịnh, chuẩn bị xong chưa hả, choáng
nha lửa cháy đến mông đít rồi mày còn ở bên trong trang điểm hả!”
Đường Nhược nhân cơ hội hỗn loạn, tinh thần lực kéo dài, hướng đến
những nhân viên cấp thấp kia áp dụng khống chế. Nhân lúc mi ốm yếu phải
lấy mạng của mi! Loạn như vậy, không đạp thêm mấy cước thì lấy đâu ra
thân phận khí Liên Bang mà mình muốn đây?!
Nguyên một đám người Trịnh Bằng bị lôi ra rồi chạy cùng một chỗ: – “Tình hình như thế nào, đây là?”
– “Tao đâu có biết! Dù sao cứ theo mọi người chạy là được!”
Một đám người chạy đến chỗ cửa, đã thấy Vương Nhị Cẩu dẫn một đám dị
năng giả đứng chắn ở lối vào, hiển nhiên đã cùng những người kia giằng
co được một lúc rồi.
– “Vương Nhị Cẩu, mày có ý gì, còn muốn giam giữ bọn tao ở đây hay sao?”
– “Đúng, chỗ này của mày đã loạn thành như vậy, lửa kia cũng cháy
đến chân mày rồi, mày còn không cho bọn tao ra ngoài là có ý gì?!”
– “Mày có tin ông mày bưng lô cốt này của mày hay không?”
Vương Nhị Cẩu đứng ở trên đài ngay cửa, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói âm u lạnh lẽo: – “Mọi người, nơi này của tôi xảy ra tình trạng như
vậy, tôi tin rằng có người cố ý sắp xếp quấy rối, trước khi tìm ra được
đám người này, xin mọi người phối hợp cùng chúng tôi một chút…”
Lời hắn nói còn chưa xong, Bạch Thất lạnh giọng cười cười: – “Ông chủ Vương có ý gì? Ông mở cửa làm kinh doanh, hiện chỗ này bị kẻ thù phá
rối lại nói chúng tôi là hung thủ? Ông không phải muốn đem mọi tổn thất
đặt trên đầu chúng tôi chứ, sau đó chính mình lại rút lui cả người không chút tổn hao gì? Cho dù gia có tiền nhưng cũng không đần như thế.”
Vương Nhị Cẩu vừa nói làm cho mọi người thoáng im lặng trong chốc
lát, mà bây giờ nghe Bạch Thất nói như vậy, mỗi người lại kích động:
– “Đúng, mày tìm cớ như vậy làm gì, nơi rách nát này của mày, bọn ông mày đây đâu hiếm lạ gì mà quấy phá!”
– “Anh Thất nói rất đúng, mày choáng thì tự mình tìm đường chết đi,
còn tìm bô ỉa khấu trừ lên trên đầu bọn tao, oan ức này muốn bọn tao
gánh trên lưng à!”
– “Đi theo ông bà nhà mày đấy, thân phận của mày là gì, thân phận của bọn tao như thế nào, mày còn muốn từ từ điều tra? Cút đến Thái Bình
Dương đi!”
Vốn cái eo còn không thẳng đấy, nhưng đã có Bạch Thất ở chỗ này, tất
cả đều không giống như lúc trước. Bây giờ thân phận của Bạch Thất là gì? Đó là Cửu thiếu nhà họ Tiêu đấy! Cho dù có mang mặt nạ bảo hộ, chúng
tôi đều nhận ra anh!
Có cậu ấm nhà họ Tiêu ở đây bị chèn ép, cần gì phải nhẫn? Tuyệt đối
không cần nhẫn nhịn! Tuy nhà bọn hắn không phải nhà có gia thế như nhà
họ Tiêu nhưng cũng là gia tộc có uy danh đấy, không có người nào để mặc
người ta gây khó dễ mà lặng thinh? Ba chữ mẫu nói cho họ biết đáp án:
G~U~N!
Có chỗ dựa, đang lúc nóng nảy, còn không phải một lời không hợp thì đánh sao? Đánh!
Trời đất u ám!
Đánh!
Chết mới coi như xong!
Cứ như vậy ở cửa ra vào, mọi người một đường đánh ra. Cho dù bên trên lô-cốt có dị năng giả cấp mười nhưng rất nhiều cậu ấm có vệ sĩ đều là
thực lực không tầm thường, giống như vệ sĩ Lục Kỳ Phong mang theo là cấp chín đấy. Hơn nữa bọn hắn người đông thế mạnh, dưới tình hình cái eo
thẳng tắp, sống sờ sờ đem tất cả dị năng giả ở nơi này giết sạch.
Tốt quá rồi, đánh cũng đánh người cũng đã giết, đoán chừng người ta
đã phát ra tín hiệu cầu cứu rồi. Như vậy làm dứt khoát một chút, một
mồi lửa đ đốt sạch nơi này của người ta đi.
Nếu trong nhà người lớn có hỏi đến, chắc chắn phải liều chết không
thừa nhận. Cái gì? Nơi đó là lô cốt di động phi pháp đấy? Đi cũng đều
chưa từng đi à, khi đó chúng ta chỉ ở chung quanh đánh dị thú thôi à!
Rất tốt, tất cả mọi người đều thống nhất nói như vậy! Đánh chết cũng
không nhận!
Lúc Bạch Thất và Đường Nhược bưng một đống thân phận khí Liên Bang đi tìm Đường Nhất Nặc, hắn nhìn thấy mà ngơ ngác, quả thực ngốc mất: –
“Hai đứa… hai người đến cùng đã làm trò gì? Từ nơi nào lấy được nhiều
thân phận khí như vậy?!”
Đường Nhược cũng không giấu diếm, đem chuyện bọn họ hủy một lô cốt di động phi pháp kể ra. Đường Nhất Nặc che ngực, nghe em gái nhà mình giải thích, quả thực cảm giác mình không thể hiểu nổi.
Thật là đáng sợ!
Hai người này đều là biến thái! Con người sống sót ở tận thế thật là mãnh liệt tàn nhẫn! Hù chết trái tim nhỏ bé của hắn rồi!
Hai người kia vẫn chỉ là dị năng cấp năm với cấp sáu mà thôi, có thể
lại không tốn chút công sức nào phá hủy lô cốt của người ta! Đợi đến lúc lên đến cấp mười bốn, chẳng phải đem toàn bộ thành Cự Nguyệt bưng!
Ô ô ô…. Chính mình lại còn giúp bọn họ mang đến một đám đồng đội biến thái nữa! Đây là muốn tạo điều kiện cho bọn họ lao ra vũ trụ, bay vào
vũ trụ mà!
Đường Nhược không biết trong lòng anh trai nhà mình tràn đầy lo lắng, cô nhìn thấy bên trong phòng nghiên cứu, từng dãy vật thể màu trắng
giống như em bé sơ sinh, hỏi: – “Đây là cơ thể của bọn họ sao?”
Cuối cùng Đường Nhất Nặc cũng nghĩ thông suốt đạo lý: ‘Hổ dữ không ăn thịt con, em gái nhà mình cũng sẽ không hại anh trai’ đạo lý, vì vậy đè xuống cõi lòng đầy thương tâm, trả lời: – “Ừ, lần này chúng ta dốc toàn lực bồi dưỡng, có lẽ tám năm nữa là có thể tạo ra cơ thể rồi.”