Tận Thế Tái Sinh Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 32: 32: Ám Ảnh




Lại qua thêm nhiều giờ chiến đấu, hắn cảm giác được từng cơn mệt mỏi đã kéo đến, hắn đã không còn sức chiến đấu thêm được nữa.

Nhưng hắn rồi sẽ còn trở lại khu vực này để tiếp tục giết chết đám "Kim thử" này.
Hăm kiểm kê thu hoạch thu được trong nhiều giờ chiến đấu này, đúng thật là hắn đã thu được rất nhiều "Mảnh vỡ kết tinh".

Nhưng ngoài "Mảnh vỡ kết tinh" ra thì không có thứ gì giá trị cả, mấy bản kỹ năng "Âm ba" cùng "Kim mao" nhưng hắn cũng không phải Kim thử, dù học xong kỹ năng "Âm ba" nhưng cũng không thể như bọn chúng sử dụng nó để giao lưu hay tạo được hiệu quả của kỹ năng.

Còn "Kim mao" thì không cần nói, người hắn cũng có lông, nhưng không phải kim mao như đám "Kim thử", học xong gia tăng lực phòng thủ của lông của hắn cũng có tác dụng gì.
"Kim thử" nổi danh kỹ năng "Âm ba" đã là một kỹ năng khó đối phó, thêm nữa lại hiểu chiến thuật, mà dù có cố gắng đánh giết cũng chỉ có thể thu được vật hữu dụng cũng là "Mảnh vỡ kết tinh".

Nhưng muốn giết đại lượng "Kim thử" cũng phải vào hang ổ của bọn chúng mới được, mà khi vào đó của cũng không khác gì việc chấp nhận phải đăng xuất trong 2 tuần, vì một chút "Mảnh vỡ kết tinh" thật sự không đáng giá.

Cũng vì nguyên nhân này, nhiều người cũng biết đám "Kim thử " này sẽ không khác gì một mỏ "Mảnh vỡ kết tinh" di động, nhưng không mấy người thật sự muốn đánh chúng.
"Ta bị điếc rồi"
"Ngươi bị điếc, thuốc của ta có vấn đề? Trò chơi cũng có thông tin nói rõ như vậy sao có thể có vấn đề?"
Tô Vũ lúc này cũng không biết hắn đang nói về cái gì, nhưng có thể suy đoán được đại khái Cao Tuấn nghĩ là do thuốc của hắn.
"Ta tự chọc thủng"
"Vậy hóa ra nơi đó nguy hiểm hơn ngươi nghĩ"
"Ngươi có thể viết ra cho ta đọc được không? Cũng không thể bắt ta suy đoán ý ngươi chứ"
"Ta quên mất"

Lúc này hắn đã bắt đầu hiểu một chút cảm giác của những người bị điếc, không thể nghe được bất cứ âm thanh nào cảm giác thật khó chịu bao nhiêu.

Hắn lúc này phải tập cách cảm nhận mọi thức xung quanh qua xúc giác và thị giác.

Hắn đã hiểu vì sao nhiều người sau khi đột nhiên mất đi khả năng nghe trở nên sống khép kính, thì ra họ đã trải qua cảm giác này, cảm giác bản thân trở nên tách biệt với thế giới, khi thậm chí nghe được tiếng hít thở của bản thân cũng là một điều xa xỉ.
Hắn cũng nhờ Cao Tuấn giúp hắn khôi phục nhưng hắn cũng bất lực.

Thứ nhất hắn dù hắn cơ bản vẫn giống nhân loại nhưng một số bộ phận đã biến đổi, không thể chắc chắn rằng sẽ có phản ứng phụ hay không.

Thứ hai là Cao Tuấn cũng chưa có bất cứ chủ đề nghiên cứu về việc khôi phục cả, chủ yếu hắn nghiên cứu cũng là việc cải tạo cơ thể con người.
Tô Vũ quyết định đăng xuất khỏi trò chơi, hắn muốn được nghe lại những âm thanh xung quanh mình.

Từng tiếng âm thanh lúc này hắn được nghe hắn đều cảm thấy cực kỳ vui vẻ, tưởng tượng những người bị mất thính giác họ đã phải trai qua cuộc sống thế nào.

Mà hắn cũng cảm thấy được kỹ năng hắn thu được khi ở trong khe núi đó trở nên dễ dàng cảm nhận hơn nhiều.
"Không lẽ kỹ năng này yêu cầu người sử dụng phải điếc?"
Cũng không thể như vậy, nếu không kỹ năng này ít nhất cũng để lại thông tin cho người tập luyện.

Hắn rốt cục cũng nhận ra một điều, không phải kỹ năng yêu cầu gì, mà chính hắn chính là nguyên nhân hạn chế hắn học kỹ năng này.

Thậm chí nếu như Sở Nhật Nam học được kỹ năng này, có lẽ còn cũng học nhanh hơn hắn nhiều.

Lý do là do đâu? Chính là tại lúc hắn trở về từ tương lai đã là lý do đó rồi.

Hắn, một người đã phải sống nhiều năm cô độc trong một thế giới tràn ngập những zombie, quái thú, lừa lọc, lợi dụng...!Có lẽ hắn cũng ý thức được, thực chất hắn trở lại đến bây giờ đã gần 10 năm, nhưng hắn lại chưa một ngày thực sự quên hết đi tất cả mà tận hưởng cuộc sống hiện tại.
Hắn như một cựu binh sau nhiều cuộc chiến, cuộc chiến mà chỉ có mình hắn và phần còn lại.

Cô độc, đau khổ, oán hận, tự trách, hoài niệm là những cảm xúc hắn trải qua từng ngày.

Đó có thể chính là lý do hắn trở lại mà không ngừng nghỉ từng ngày để cố gắng nâng cao thực lực bản thân, cũng khiến hắn trở nên sợ phải đi ra ngoài kia.

Hắn sợ một ngày kia ấp tới, hắn lại không có năng lực phải tiếp tục trơ mắt nhìn những thảm kịch phát sinh.

Mà con mắt hắn nhìn thế giới cũng không phải thế giới đang hòa bình lúc này, mà chính là thế giới sẽ xảy ra trong mấy năm sắp tới đây.
Vì vậy, hắn chưa một lần thử tận hưởng cuộc sống, hắn chỉ chú tâm vào một mục tiêu cần phải hoàn thành.

Chính vì vậy, bản thân hắn đã trở thành hạn chế của việc học kỹ năng này, để đề cao tinh thần điều đầu tiên mở ra cánh cửa của bản thân đi cảm nhận thế giới.


Mà chính hắn lại vì nhiều lý do mà không muốn đi cảm nhận, hắn như một cựu binh dù đã rời xa chiến trường nhưng vẫn luôn cảm giác bản thân vẫn đang ở trong đó.
Tuy hắn biết như vậy, nhưng hắn lại không thể thay đổi ngày một ngày hai được, đây không phải vấn đề liên quan đến thể chất mà là tinh thần.

Hắn biết cách tốt nhất đó chính là bọn Sở Nhật Nam, nhưng hắn thật rất mâu thuẫn khi nghĩ tới những câu nói của Sở Nhật Nam.

Nhưng cũng hết cách, hắn nếu lại tiếp tục sống như vậy sẽ làm hắn hạn chế không gian phát triển trong tương lai.
Nhưng trước hết những ngày tiếp theo hắn phải giải quyết đám "Kim thử" này trước đã, nhưng làm hắn kinh ngạc là sau ngày hôm sau khi hắn quay lại hang ổ của bọn chúng đã không còn trong thấy bất kỳ hình dáng của chúng ở đây nữa.

Đáng lý hắn phải đoán ra từ sớm mới đúng, khi hắn thoát khỏi vòng vây của bọn chúng, đám "Kim thử" cũng đoán được hắn sẽ lại tới.

Mà những kỹ năng của bọn chúng lại đã không cón tác dụng với Tô Vũ, nếu như vậy thì tại sao chúng phải ở lại chịu chết.

Xem ra sau khi hắn rời đi, đám "Kim thử" này đã di chuyển đi mất rồi.
Đôi tai của hắn đổi lấy một đống "Mảnh vỡ kết tinh" làm cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hắn thề sẽ tìm cho được đám "Kim thử" này một lần nữa và dọn dẹp hết bọn chúng trong thời gian ngắn nhất có thể.

Đã không thể tìm thấy được đám kim thử này, Tô Vũ cũng không quyết định sẽ tiếp tục tìm kiếm một đối thủ mới nào nữa.

Ít nhất là sau khi hắn lĩnh ngộ được kỹ năng kia, hắn sẽ không tiếp tục.

Đã biết được vấn đề của mình hắn chỉ cần tích cực thay đổi bản thân là được.

"Ái khanh gọi cho ta, có phải hay không đã bị ta cảm hóa"
"Ta muốn rủ ngươi đi chơi"

"Tô Vũ ngươi đừng làm ta sợ, có phải là ngươi mắc bệnh sắp chết gì đúng không? Bệnh hiếm gặp gì cũng sẽ có cách trị, ngươi đừng nghĩ quẩn.

Hu hu Tô Vũ ơi"
"......"
Hắn nghĩ tới có nên hay không trước khi cố gắng thay đổi bản thân, nên xử lý tên Sở Nhật Nam trước luôn hay không.

"Ta không mắc bệnh, ngươi có đi hay không?"
"Ta luôn sẵn sàng, ước muốn của bạn thân ta mà.

Mà ngươi đã nói chuyện này cho cha mẹ ngươi chưa?"
Mới bình tĩnh được mấy giây đã tiếp tục bị hắn chọc tức trở lại.

Tô Vũ gần như hét vào trong điện thoại:
"Ta không có mắc bệnhhhh ".

Đọc thêm nhiều truyện ở == T R Ù M t r u у ệ И .V Л ==
"Vậy ngươi đợi chút, ta rủ thêm đám Vân Nhi đi chung cho vui"
"Cũng được, ngươi rủ đi"
"Vậy lát gặp".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.