Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 113



Một người phụ nữ đột nhiên từ đâu xuất hiện nói cần được hỗ trợ sao, đứa trẻ ngốc cũng có thể nghe ra được bên trong đó có âm mưu, hơn nữa người phụ nữ này cũng không che dấu chút nào mục đích của chính mình, còn nói cô đã tìm Sở Du Ninh rất lâu…

Sở Du Ninh khẳng định mình thật sự không hề biết cô, liên hệ duy nhất của các cô tám phần chính là cùng là người biến hình. Cho nên… người phụ nữ này tìm

cô vì cô là dị năng biến hình?

Quả thật thì trong tận thế dị năng biến hình vẫn rất đáng giá, đặc biệt là nữ biến hình, đó là thứ đồ chơi mà rất nhiều người đổ xô đến. Cho nên… người phụ nữ này nghĩ mang cô đi ra ngoài bán? Đùa cái gì vậy, cô có thể bán, nhưng phải bán có giá trị, cô làm sao có thể để chính mình lưu lạc trở thành xe buýt công cộng như thế được.

Sở Du Ninh hơi hơi nhấp môi, tên Lục Dĩ Minh chết tiệt kia vì sao còn chưa trở lại.

Người phụ nữ thấy Sở Du Ninh không trả lời cũng không tức giận: “Thời gian không còn nhiều chúng ta đi trước đi!”

Dứt lời vậy mà lại biến thành một người đàn ông vạm vỡ khiêng Sở Du Ninh lên rồi chạy.

Nếu Sở Du Ninh không bị Lục Dĩ Minh giam cầm thì cũng không phải là không có cơ hội trốn chạy, nhưng mà… Lục Dĩ Minh cái tên vương bát đản kia!

Người phụ nữ này cũng không phải đơn thương độc mã ở đây, cô ta còn có giúp đỡ. Sở Du Ninh không nhìn ra thực lực của bọn họ, nhưng thấy bọn họ dứt khoát lưu loát lại yên lặng không một tiếng động trong lòng càng ngày càng trầm xuống, tiêu chuẩn này… có lẽ còn ở trên cả Lôi Dịch….

Sở Du Ninh không khỏi kinh hãi, rốt cuộc bọn họ là người nào!

Sở Du Ninh bị ném lên trên ghế sau, người đàn ông vạm vỡ lại biến trở lại thành cô gái xinh đẹp thục nữ.

Cô ta quay đầu liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái, cô thật sự trấn định, cũng không hề kinh hoàng la to thất thanh, cô ta rất vừa lòng: “Tôi tên Ngụy Tử Hân.”

Cái tên này cô chưa bao giờ nghe qua, Sở Du Ninh hơi hơi rũ mắt, cũng không nói gì.

Ngụy Tử Hân cũng không thèm để ý: “Tôi là nhóm dị năng giả thức tỉnh đầu tiên ở tận thế, không nghĩ tới lại thức tỉnh dị năng biến hình chỉ có thể để cho người ta đùa bỡn.”

Cô ta nói xong câu đó trầm mặc trong chốc lát: “Đi trên con đường này gian khổ không cần phải nhiều lời…

Ngụy Tử Hân quay đầu nhìn về phía Sở Du Ninh: “Tôi cần cô trợ giúp.”

Sở Du Ninh vẫn luôn trầm mặc trong lòng vừa chuyển động, quay đầu nhìn về phía Ngụy Tử Hân. Những lời này của cô ta mang theo lượng tin tức rất lớn, đầu tiên cô ta nói ra dị năng của chính mình đại khái là nghĩ tới việc kéo gần mối quan hệ cùng với Sở Du Ninh, dù sao thì chỉ có nữ biến hình mới hiểu biết những khó xử của nữ biến hình. Hơn nữa… nếu Ngụy Tử Hân chỉ nghĩ đến việc

đem Sở Du Ninh bắt về để cho người ta đùa bỡn, thì tất nhiên sẽ không nói khách khí như vậy. Cho nên… người phụ nữ này thật sự là cần cô sao?

Ánh mắt Sở Du Ninh hơi lóe lên, nếu là tình huống như lời nói này thì cũng không phải là tệ lắm. Sở Du Ninh muốn biết Ngụy Tử Hân nói cần giúp là giúp cái gì, nhưng cô ta lại không nói tiếp.

Ngụy Tử Hân cũng không phải nghĩ đến việc kết thúc cái đề tài này, cô ta chỉ muốn khiến cho Sở Du Ninh mở miệng dò hỏi, để khống chế được lời nói này cũng như tiết tấu của đoạn đối thoại. Nhưng cô ta đợi nửa ngày cũng không thấy Sở Du Ninh mở miệng.

Trước khi tìm được Sở Du Ninh, Ngụy Tử Hân đã ngồi canh ở căn cứ Cao Dương một khoảng thời gian, tin tức về Sở Du Ninh cũng đã dò hỏi tìm hiểu qua, cùng với những người đàn ông bị sắc đẹp làm cho hôn mê là khác nhau, đều là phụ nữ Ngụy Tử Hân biết Sở Du Ninh cũng không phải là một bộ não chỉ biết yêu đương. Cô rất thông minh, biết làm như thế nào để khiến cho đàn ông vì điều này mà mê muội, cũng vì vậy mà hiểu được đàn ông, người phụ nữ cũng sẽ không dễ dàng rung động trước tình cảm đây chính là sự trợ giúp lớn nhất hiện tại đối với cô.

“Chờ quay trở lại thành phố tôi sẽ tìm người giải trừ tinh thần lực đang giam cầm cho cô.” Trên thực tế Ngụy Tử Hân có dụng cụ dùng để giải trừ tinh thần lực, nhưng tinh thần lực của Lục Dĩ Minh quá cao, dụng cụ của cô căn bản không có tác dụng.

“A, há mồm!”

Sở Du Ninh nhìn cơm được đút đến trước mắt, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn há mồm ăn cơm.

Ngụy Tử Hân cười cười, vừa đút cơm vừa nhớ lại kí ức nói: “Trước kia tôi cũng đút cơm cho em gái tôi như vậy, em ấy cũng ngoan ngoãn giống như cô.”

Trước kia… không khó tưởng tượng em gái của cô ta không phải đã chết thì chính là đã mất, tận thế muốn tìm một người cũng không dễ dàng… Chờ một chút, chẳng lẽ Ngụy Tử Hân vì muốn tìm em gái nên mới tìm đến cô? Nghĩ đến việc ở trong tận thế tìm người, phải có đủ thực lực, một người phụ nữ muốn có thực lực… Sở Du Ninh dường như hiểu rõ ra điều gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.