Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 115



Sở Du Ninh ngẩng đầu nhìn nhìn Diệp Thần, đôi mắt ửng đỏ, một đầu cô chui vào trong ngực lạnh băng của hắn, tê… Sở Du Ninh kém chút nữa hét lên vì run, quá lạnh… Đặc biệt đây là vùng dã ngoại hoang vu, nhưng cũng may mà cô nhịn xuống được.

Sở Du Ninh còn chưa nói cái gì, nước mắt từng chuỗi từng chuỗi một rơi xuống, nước mắt ấm áp theo cổ áo của Diệp Thần lọt vào trong ngực hắn, khiến Diệp Thần hoảng loạn không thôi.

Hắn vội vàng nâng mặt Sở Du Ninh lên, đau lòng nhìn cô, cúi đầu xuống thật cẩn thận hôn lên trên đôi mắt đang chảy nước mắt của cô

Nói cũng khéo, từ sau khi Sở Du Ninh rời đi, Diệp Thần liền đứng canh gác bên ngoài căn cứ của Cao Dương, giống như lúc trước hắn đứng canh gác vì bạn gái. Cùng lúc ấy Diệp Thần phát hiện ra Sở Du Ninh lại có thể biến thành con người, không trách được, không trách được cô vậy mà lại không giống người thường. Tốt thôi… điều này thật sự là một hiểu lầm đẹp đẽ.

Có khả năng bởi vì lý lịch của bạn gái không tốt, chỉ số thông minh không hề đủ dùng, Diệp Thần không cảm thấy việc Sở Du Ninh làm t.ình cùng người đàn ông khác có một chút vấn đề nào.

Sau khi Sở Du Ninh đột nhiên biến mất, hắn tìm kiếm nơi nơi, vừa đúng lúc thấy đám người Lôi Dịch đi đến thành phố tìm Sở Du Ninh. Mà Sở Du Ninh thật may mắn, lúc cô bị Ngụy Tử Hân bắt đi Diệp Thần đã trở lại, cho nên đã xuất hiện một màn này.

Chỉ cần Diệp Thần dịch chuyển tức thời mang cô đi, trên trời dưới đất nơi nào mà cô không thể đi! Diệp Thần mang lại cho Sở Du Ninh sự tự tin, nhưng tiền đề là cô có thể bắt cóc được Diệp Thần.

Sở Du Ninh chảy nước mắt nhìn Diệp Thần, đôi môi đỏ khẽ mở không tiếng động nói: “Tôi phải đi, trước khi đi có thể gặp lại anh cũng coi như để lại một nỗi lo.”

Diệp Thần vừa nghe cô phải đi ngay lập tức luống cuống, trước kia khi Sở Du Ninh ở căn cứ Cao Dương, tùy lúc hắn đều có thể đi qua nhìn cô, cho nên ngày tháng qua cũng không tính là quá dày vò, nhưng nếu cô rời đi… Nghĩ đến việc cô độc khi không có Sở Du Ninh đột nhiên Diệp Thần ôm lấy cô.

Bởi vì bị ôm, nên lúc Sở Du Ninh nói chuyện Diệp Thần cũng không nhìn thấy, cô đơn giản là nâng tay lên nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn. Chờ Diệp Thành bình tĩnh cô mới vừa chảy nước mắt vừa cười dùng ngôn ngữ miệng nói: “Chiếu cố cho chính mình thật tốt, đừng quá rêu rao, dù anh lợi hại cũng không thắng nổi một đám dị năng giả tấn công mạnh mẽ…”

Cô nhìn hắn cười như vậy, dừng sự dịu dàng chưa từng bao giờ có nói ra lời ly biệt tàn nhẫn.

Trên thực tế là Sở Du Ninh cố ý, lúc trước Diệp Thần vì tìm bạn gái, điều kia tương đương với việc vạn dặm tìm vợ nha, đủ để thấy được hắn là một người trọng tình cảm cỡ nào, chỉ cần Sở Du Ninh gợi lên được thì cũng đủ ràng buộc Diệp Thần, tỷ lệ Diệp Thần đi theo cô đến thành phố hắn là rất lớn.

Sở Du Ninh lải nhải lưu luyến không rời nói cả một đêm, cho đến khi trời sáng mới nhịn đau đuổi Diệp Thần đi.

Diệp Thần là thật sự luyến tiếc mà rời đi, nhưng mà không dám không nghe lời Sở Du Ninh nói. Hắn nhìn Sở Du Ninh một lúc, lúc này mới dịch chuyển tức thời rời đi. Sở Du Ninh sợ Diệp Thần sẽ dùng tinh thần lực để dò xét cô, cho nên cô ôm chân khóc lớn lên, cô khóc thật sự thảm thật sự thương tâm, lại không dám khóc ra thành tiếng.

Thời điểm Ngụy Tử Hân rời giường tới đút cơm cho cô ăn, Sở Du Ninh đã khôi phục lại tư thế khi cô ta rời đi.

Ngụy Tử Hân vừa vén rèm lên thấy, hốc mắt Sở Du Ninh sưng vù, rõ ràng là khóc rất lâu, cô ta trầm mặc mím môi cuối cùng thở dài một tiếng, cô gái này mới chỉ là một đứa trẻ… Ngụy Tử Hân cúi người nâng cô dậy: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương cô, cũng sẽ không ép cô đi làm những việc cô không muốn.”

Sở Du Ninh nhìn nhìn Ngụy Tử Hân, xác định lời cô ta nói này xuất phát từ sự thật tình, đến nỗi cô ta rốt cuộc có năng lực này hay không, tạm thời không cần suy nghĩ tới.

Đột nhiên Sở Du Ninh bĩu môi, sau đó giống như một đứa trẻ ô ô khóc lên, cô vừa khóc vừa bất an chứng thực: “Thật sự sao?”

Không phải Ngụy Tử Hân có em gái sao, nhìn bộ dạng cô ta nhắc đến em gái chắc hẳn tình cảm hai người cũng không tệ lắm, một khi đã như vậy, Sở Du Ninh sẽ cần phải được bảo vệ như em gái, chỉ cần Ngụy Tử Hân dâng lên một chút lòng trắc ẩn, vậy thì cô tạm thời an toàn.

Quả nhiên, sau khi Sở Du Ninh nói xong câu đó ánh mắt Ngụy Tử Hân mềm mại đi không ít: “Thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.