Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 154



“Đây… là người đàn ông mới của cô sao?” Sắc mặt của Thẩm Hạo Nam càng ngày càng tối.

Sở Du Ninh nhướng mày, thế mà hắn không sợ ông chủ à?

Nhưng… Sở Du Ninh vẫn gật đầu: “Cũng có thể nói là như vậy, cho nên…”

Sở Du Ninh đứng lên, đặt cái ly ở trên bàn: “Anh không cần lo tôi sẽ chắn đường chị Tiêm Tiêm của anh, anh cũng thấy đó…”

Nói rồi Sở Du Ninh nhún vai: “ông chủ của tôi còn rất dính người…”

Thấy Sở Du Ninh chuẩn bị rời đi Thẩm Hạo Nam tức khắc đỏ mắt, đột nhiên lao tới đè cô xuống sô pha, Sở Du Ninh không nghĩ tới Thẩm Hạo Nam sẽ lao đến làm như vậy, cô cũng quên luôn cả việc muốn trốn.

Thẩm Hạo Nam nhìn có vẻ gầy yếu nhưng sức lực lại không nhỏ, Sở Du Ninh bị hắn đè chặt ở trên sô pha không thể nhúc nhích chút nào. Sau đó… cô cảm giác được cái thứ ở giữa hai chân càng ngày càng lớn, càng lúc càng cứng.

Thẩm Hạo Nam vốn dĩ đang rất hung tợn nhưng sau khi cảm nhận được sự biến hóa của thân thể thì cũng ngốc luôn. Hắn không muốn như vậy, như vậy làm hắn mất hết cả mặt mũi. Nhưng mà…

Cơ thể của Sở Du Ninh quá mềm mại, một bàn tay của hắn đè ở trên eo của cô, giống như chỉ cần hắn dùng một chút sức lực thôi là cái eo tinh tế kia sẽ bị đứt

gãy, trong lòng kinh hãi hắn vội vàng thu lại sức lực. Nhưng điều khiến cho hắn chịu không nổi vẫn là đồi núi của cô, vừa mềm lại vừa lớn, cứ chọc chọc ở trước ngực của hắn, theo sự hô hấp của cô mà đè lên ngực hắn, hơi thở của cô gợn lên một hương thơm mê người.

Hắn giống như bị ma nhập nhìn gương mặt của cô, dần dần mất đi lý trí dưới dung mạo xinh đẹp như yêu tinh của cô. Tầm mắt của hắn từ từ rơi xuống đôi môi hồng hào và căng mọng của cô, hắn theo bản năng nuốt nước miếng một cái, hầu kết trắng nõn bóng loáng giật giật.

Cái ánh mắt này… Sở Du Ninh biết hắn muốn hôn cô, những thiếu niên vừa mới được khai bao đều giống như là một con dã thú thèm thuồng, tất nhiên Thẩm Hạo Nam cũng không phải là ngoại lệ. Lúc Thẩm Hạo Nam cúi đầu xuống Sở Du Ninh liền quay đầu khiến cho nụ hôn này dừng lại ở trên mặt cô.

Thẩm Hạo Nam ngạc nhiên, mặc dù gương mặt của cô rất làm cho người ta muốn cắn một cái nhưng mà hắn vẫn bị thất thần vì Sở Du Ninh từ chối.

Sở Du Ninh duỗi tay đẩy Thẩm Hạo Nam ra, hắn cũng ngoan ngoãn để cô đẩy ra. Cô ngồi dậy sửa sang lại quần áo: “Anh cũng đâu có khác gì những người đàn ông khác đâu? Nếu cũng đều là để bán đứng thân thể thì tất nhiên tôi phải tìm một người đàn ông mạnh mẽ để dựa vào.”

Nói rồi cô đứng lên, nhìn xuống Thẩm Hạo Nam đang trầm mặt ở ghế sô pha: “Tôi vĩnh viễn không thể nào quên anh đã từng tới giết tôi vì Triệu Tiêm Tiêm.”

Đồng tử của Thẩm Hạo Nam đột nhiên co rụt lại, hắn cứng ngắc há miệng thở dốc giống như muốn nói cái gì đó nhưng mà cổ họng khô khốc không nói nên lời, điều hắn sợ hãi nhất vẫn cứ xảy ra… Cuối cùng Thẩm Hạo Nam đành trơ mắt nhìn Sở Du Ninh rời đi.

Sở Du Ninh quá hiểu những thói hư tật xấu của đám đàn ông, nếu như có được quá dễ dàng thì khẳng định sẽ không biết quý trọng. Trước đây cô vì mạng sống nên mới chủ động câu dẫn Thẩm Hạo Nam, kể cả hắn không nói nhưng trong tiềm thức cũng sẽ coi khinh cô, rồi sẽ so sánh cô với nữ thần Triệu Tiêm Tiêm ở trong lòng hắn, lợi thế của cô quá nhỏ cho nên cuối cùng cô lựa chọn rời đi.

Sự thật chứng minh rằng sự lựa chọn của cô là chính xác. Nếu không… làm gì có cái nhà nhỏ này để mà kim ốc tàng kiều.

Còn về phương thức từ chối như vậy… Thôi được rồi, Sở Du Ninh thừa nhận cô là một người phụ nữ có lòng dạ hẹp hòi, dù sao thì trước đây hắn đã khiến cô sợ hãi đối với cái chết cũng là sự thật, dựa vào cái gì mà cô phải cảm kích chỉ vì hắn muốn đối xử tốt với cô cơ chứ? Sở Du Ninh đưa một chữ cái viết hoa: “Phi” thật lớn cho Thẩm Hạo Nam! Đối với Sở Du Ninh, Thẩm Hạo Nam chỉ là một đứa trẻ, tuy rằng hắn có thể giữ thể xác và tâm trí của mình vẫn vô cùng sạch sẽ dù ở trong mạt thế cũng rất khó có được

Nhưng… những thứ này không phải là thứ mà cô để ý, dù sao thể xác và tinh thần sạch sẽ cũng không thể giúp gì được cho dã tâm của Sở Du Ninh. Cho nên… cô vẫn nên dựa vào bản thân mình thôi!

Sở Du Ninh không nghĩ tới Cố Đông vẫn còn đứng ở cửa, thấy cô đi ra rồi mới lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái: “Rất dính người?”

Bước chân của Sở Du Ninh bị chững một chút. Này, thật là xấu hổ, lôi ông chủ ra để khoác lác thế nhưng lại bị ông chủ bắt tại trận…

Cũng may Cố Đông cũng không tiếp tục truy cứu, chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái rồi rời đi, tốc độ còn rất nhanh, Sở Du Ninh căn bản không theo kịp, cuối cùng hai người vẫn trở lại phòng riêng. Cho nên… hắn đợi cả nửa ngày chỉ để hỏi một câu này thôi à? Đầu óc Cố Đông có bệnh đúng không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.