Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 167



Sở Du Ninh không biết Thẩm Hạo Nam chơi đùa bao lâu, rốt cuộc hắn rút ngón tay ra, đem cây gậy th*t đã sớm cương lên, mạnh mẽ cắm sâu vào trong huy*t nhỏ đã sớm chuẩn bị tốt.

“Ưm…” Sở Du Ninh chảy nước mắt thỏa mãn kêu lên một tiếng, phảng phất như chờ đợi giờ khắc này lâu như đợi một thế kỷ vậy.

Thẩm Hạo Nam có thể thấy huy*t nhỏ biến hóa như cũ, chúng nó dường như không có cách nào thừa nhận của hắn thật lớn, chậm rãi bị căng ra dường như ngay sau đó sẽ bị xé rách, nhưng chúng nó lại bao dung, mặc kệ hắn lớn bao nhiêu, chúng nó lại đều có thể ăn vào.

Thẩm Hạo Nam đẩy cây gậy th*t đến tận bên trong cùng, cái miệng nhỏ bên trong kia đang dùng sức ngậm chặt. Quả nhiên cái miệng nhỏ kia lại phun ra một chút nước tưới lên trên mã mắt của hắn rồi, hắn lại đem cây gậy th*t rút ra, vách th*t non trên âm đ*o lập tức nảy lên chắn thông đạo kín mít.

Thẩm Hạo Nam trượt cây gậy th*t đến cửa động bên cạnh, sau đó một tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái lên đột nhiên thọc vào, lần này sức lực lớn hơn, quan tài đột nhiên lay động, Sở Du Ninh sợ tới mức một chưởng đã nắm được eo Thẩm Hạo Nam.

Nhưng Thẩm Hạo Nam quản không được chuyện này, hắn hận không thể dùng tới sức lực toàn thân mà làm tới, một chút lại một chút.

Sở Du Ninh hoảng sợ trừng mắt, mắt thấy quan tài càng đung đưa lại càng cao, mà càng đung đưa lại càng không ổn định, xích sắt có tiết tấu vang lên rầm rầm.

Lực đầu tiên của Thẩm Hạo Nam cùng với lực đung đưa của quan tài không hợp nhau, khiến cho có chút cố hết sức, nhưng chỉ vài cái liền tìm ra quy luật rồi, mỗi khi quan tài đung đưa đi về phía trước, hắn liền trượt ra bên ngoài, vừa lúc có thể chống cự lực hấp dẫn cực lớn trong huy*t nhỏ của Sở Du Ninh, lúc quan tài đung đưa về phía sau, lại hung hăng chọc vào.

Không thể không nói, Sở Du Ninh chưa bao giờ nhận được việc dùng sức chọc vào quá như vậy, vài lần chọc qua chọc cô mềm thành một bãi nước. Nhưng dù

thân thể đắm chìm trong dục vọng, đầu óc của cô vẫn có thể suy nghĩ như cũ, nghe âm thanh rầm rầm của xích sắt kia tim cô có chút muốn nhảy đến cổ họng: “Anh… anh chậm một chút, nhẹ một chút… Thứ này có thể rơi xuống hay không chứ!” Sở Du Ninh thật sự sợ, sợ xích sắt kia không chắc, cũng sợ phía dưới vực sâu vạn trượng.

Cái này so với lúc cùng Diệp Thần làm trên cửa sổ đều dọa người… Cô rốt cuộc làm sai cái gì, vì sao mà không thể tìm được một chút tình ái bình thường?

Thẩm Hạo Nam mới nghe cô nói có thể có quỷ, cô càng sợ hãi, hắn lại càng hưng phấn, cuối cùng đâm vào càng tàn nhẫn, quan tài đung đưa càng cao.

Sở Du Ninh lại sợ hãi, nhưng cũng không khống chế được khoái cảm trong cơ thể, từng luồng điện sau mạnh hơn luồng điện trước chạy qua, Sở Du Ninh biết bản thân mình đã lên cao trào, lúc cô đã có thể sắp sửa lên đỉnh, quan tài dưới thân bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng động.

Sở Du Ninh đột nhiên mở mắt ra: “Nơi này… có cái gì!”

Thẩm Hạo Nam lại căn bản không nghe thấy lời cô nói, hắn cũng muốn lên đỉnh rồi, nhắm mắt lại liều mạng chọc vào rút ra, cơ bản quan tai đang lay động rất có quy luật, bỗng nhiên lắc lư tại chỗ không có quy luật.

Một trận khoái cảm cực hạn từ huy*t nhỏ tràn ra, đột nhiên Sở Du Ninh cứng đờ thân mình, giờ khắc này cô cũng không rảnh lo âm thanh kỳ quái dưới thân mình.

Nơi này đen nhánh một mảng, căn bản không cảm giác được thời gian trôi đi, Sở Du Ninh không biết Thẩm Hạo Nam làm bao lâu, dù sao một lần lại một lần, người trẻ tuổi luôn có tinh lực phát t.iết không hết.

Sở Du Ninh vốn tưởng rằng thể lực của chính mình xem như không tồi, rốt cuộc có thể cùng các loại đàn ông đại chiến 300 hiệp, nhưng mà đến cuối cùng cô đến một cánh tay cũng không nâng dậy nổi.

Giờ khắc này cô vô cùng khẳng định trong quan tài có cái gì, nó còn cử động, Sở Du Ninh nghe được thanh âm vỡ vụn của đầu gỗ, nhưng khả năng vách đá bên ngoài quá dày và nặng, hoặc là xích sắt khóa thật chặt, cho nên mặc kệ thứ bên trong lăn lộn như thế nào cũng không mảy may lay động được quan tài.

Nhưng mặc kệ như thế nào, nghe âm thanh bên trong quan tài, sự sợ hãi của Sở Du Ninh vẫn luôn ở mức độ cực cao, ngược lại thân thể càng mẫn cảm, Thẩm Hạo Nam lại không dứt, khi tình dục nổi lên có biến thành cái gì cô cũng không rảnh lo lắng mà đắm chìm ở trong tình dục, nhưng sau khi tình dục hơi lui đi lý trí trở về, cô lại thêm sợ hãi, thậm chí còn suy nghĩ qua nếu thứ này chui ra, cô biến thành cái gì để tự bảo vệ mình.

Cô hẳn là lên quấn quanh đầu của dây xích sắt, miễn cho quan tài rơi vào vực sâu cô cũng rơi theo nó. Nhưng thứ này là chuyện gì chứ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.