Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 183



Không biết có phải vì bị hạ thuốc hay không mà sau khi Cố Nam bắn xong nhưng côn th*t vẫn không bị mềm xuống, Sở Du Ninh được đà quấn lên, miệng huy*t cắn chặt thân gậy th*t của Cố Nam, thịt non trong tiểu huy*t mấp máy không ngừng.

Lúc đầu Cố Nam còn nhắm hai mắt cắn răng chịu đựng, nhưng… nhắm hai mắt thì cảm giác ở dưới hạ thân càng thêm rõ ràng. Cơ thể cậu ta ẩn ẩn run rẩy, trên trán rớt từng giọt mồ hôi, cuối cùng thật sự nhịn không được gào lên một tiếng: “A!” Đột nhiên cậu ta vùng người thật mạnh quăng cả Cố Đông ra ngoài, sau đó giống như bị điên dập mạnh vào tiểu huy*t của Sở Du Ninh.

Cố Đông hơi ngạc nhiên, hắn nhíu mày nhìn Cố Nam, cậu ta giống như đã bị mất tỉnh táo, trong mắt và trong lòng giờ chỉ còn cái huy*t dưới thân.

Cúc huy*t của Cố Nam vẫn còn đang chảy máu, máu chảy theo rãnh mông xuống hai quả trứng, bị văng ra khắp nơi vì động tác của cậu ta, nhưng cậu ta bất chấp cái này, lực chú ý đặt toàn bộ trên người Sở Du Ninh, cậu ta điên cuồng xoa bóp ngực của cô, giống như muốn niết chúng nó tới hỏng mất.

Sau những cú thọc vào rút ra của Cố Nam, Sở Du Ninh hơi giương mắt ngạo kiều liếc mắt nhìn Cố Đông một cái, không có một ai… có thể cạnh tranh với cô khi ở trên giường, cho dù là ông chủ thì cũng không thể!

Vốn dĩ Cố Đông nhìn bộ dạng Cố Nam như vậy còn đang sững sờ, không biết cậu ta bị làm sao vậy. Chờ tới khi nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Sở Du Ninh thì hơi mím môi lại.

Thấy Cố Nam hoàn toàn đắm chìm ở trong tình dục Cố Đông nghĩ một chút rồi đi ra ngoài bắt Phạm Tuyết vào trong.

Phạm Tuyết nhìn cảnh tượng trước mắt hoàn toàn bị dọa tới choáng váng, đây là… Cố Nam? Cố Nam hắn…

Sở Du Ninh cũng không nghĩ tới Cố Đông lại bắt Phạm Tuyết tới đây, nhưng mà Phạm Tuyết tới đúng lúc cô đang sắp sửa đạt tới cao trào, Sở Du Ninh duỗi tay ôm Cố Nam:”A~… nhanh lên, nhanh hơn một chút đi, ch*ch tôi mạnh hơn nữa đi…” Âm thanh của cô vô cùng quyến rũ, tràn đầy tình dục, như thể cô muốn khảm cả người đàn ông này vào trong cơ thể mình.

Sau khi đâm thêm mấy chục cái, Sở Du Ninh và Cố Nam cùng đạt tới cao trào, sau khi cao trào hai người vô lực nằm ở bên nhau, trì hoãn nửa ngày Sở Du Ninh mới vỗ vỗ Cố Nam: “Này… bạch nguyệt quang tới kìa.”

Cố Nam có chút ngốc, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du Ninh, đôi mắt ướt át hiện lên vẻ mê mang, giống như nghe không hiểu Sở Du Ninh nói có ý gì.

“Phạm Tuyết…” Sở Du Ninh tốt tính nhắc nhở.

Cố Nam đột nhiên chấn động vội vàng quay đầu lại, vừa lúc đối diện với đôi mắt không dám tin của Phạm Tuyết: “Tiểu Tuyết!” Cố Nam cuối cùng đã hoàn hồn từ trong dục vọng, vội vàng đứng dậy rút côn th*t ra, một sợi tơ d*m mĩ bị kéo dài ra ở giữa quy đ*u của Cố Nam và tiểu huy*t lầy lội của Sở Du Ninh, cảnh tượng này rơi vào trong mắt Phạm Tuyết vô cùng rõ ràng.

Phạm Tuyết cảm thấy có chút ghê tởm… Không, không phải một chút, là rất ghê tởm, rất rất ghê tởm, cô ta đột nhiên đứng lên chạy ra ngoài như bay, Cố Đông cứ đứng ở một bên nhìn cảnh tượng này, cũng không đi cản cô ta.

Cố Nam muốn đuổi theo nhưng mà hai chân mềm nhũn ra, ngã xuống dưới chân của Cố Đông. Cố Đông cúi người xuống nâng cằm Cố Nam lên: “Chậc, bị thấy mất rồi.” Giọng nói của hắn đều đều, giống như chỉ là đang làm ăn mua bán.

Tầm mắt của Sở Du Ninh đảo qua đảo lại giữa hai người, sau đó lặng lẽ kéo một cái khăn trải giường làm thành quần áo, sau đó lại biến về bộ dáng của Ngụy Tử Hân rồi lặng yên đi qua hai người ra khỏi lều trại.

Đôi mắt Cố Đông dừng ở trên người Sở Du Ninh vài giây, sau đó lại xách Cố Nam như một miếng vải rách ném lại trên giường.

Sở Du Ninh hoàn toàn xác định quan hệ giữa Cố Đông và Cố Nam chính là ngược văn, chỉ là không biết kết quả cuối cùng như nào.

Kỳ lạ chính là sau đó Cố Đông cũng không còn tiếp tục cưỡng hi*p Cố Nam nữa, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn mọi hành động giữa Cố Nam và Phạm Tuyết.

Sựu ghê tởm của Phạm Tuyết ngày đó đã làm Cố Nam bị đả kích, Cố Nam lại quay về bộ dạng u ám như ở trước mạt thế, ừm… cũng không hẳn là giống nhau hoàn toàn, trong sự u ám này thỉnh thoảng sẽ lóe lên một tia sát khí.

Theo lý thuyết nếu như Cố Đông đã tạm thời buông tha cho Cố Nam thì Cố Nam nên nghĩ cách tìm cơ hội để chạy trốn mới đúng, nhưng mà cậu ta lại không làm như vậy, có lẽ là vì Phạm Tuyết còn ở lại chỗ này, nhưng Sở Du Ninh lại càng nghiêng về việc Cố Nam muốn giết ch*t Cố Đông hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.