Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 184



Lúc Sở Du Ninh đi ngang qua Cố Nam cũng cảm nhận được sát ý, bước chân của cô hơi ngừng, cố ý xoay người lại nhìn về phía Cố Nam, trong mắt Cố nam tràn đầy vẻ ghê tởm, trong sự ghê tởm đó còn có ham muốn băm cô thành từng mảnh.

Sở Du Ninh vừa nhìn liền nhướng mày: “Chúng ta cũng chỉ là bán thân thôi, coi thường ai vậy.” Cô đảo mắt, nói một cách thờ ơ.

Cố Nam bật đứng dậy: “Cô mới là đồ bán thân!”

Sở Du Ninh bĩu môi: “Cũng chỉ như nhau thôi, tốt xấu gì tôi còn thu phí, nhưng cậu thì đúng là không có tư cách để so sánh với tôi.”

“Tôi giết cô!” Cố Nam đột nhiên lao về phía Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh biến thành hạt cát trong nháy mắt, chờ đến khi Cố Nam lao qua chỗ cô đứng ban đầu vì quán tính thì Sở Du Ninh lại biến trở lại hình người rồi xoay người lại, vì vậy nên cô đứng ở phía sau Cố Nam.

Cố Nam không nghĩ tới Sở Du Ninh lại đột nhiên biến mất, cũng không biết cô xuất hiện ở phía sau mình.

Cố Nam là dị năng giả hệ băng, cũng không phải dị năng đặc biệt gì, mà cấp bậc cũng chỉ ở cấp 4 như Sở Du Ninh cho nên nếu như trong tay Sở Du Ninh mà có thanh đao, vậy thì nhân cơ hội cô có thể giết Cố Nam. Thực ra tay phải cô lóe lên, cô muốn thử xem có thể biến ra một thanh đao được không nhưng mà nghĩ đến Cố Đông cô đành từ bỏ, dù sao thì cái mạng của mình vẫn quan trọng hơn.

Nghĩ đến đây, Sở Du Ninh nhấc chân lên đá vào mông của Cố Nam, Cố Nam ngã sấp xuống mặt đất. Sở Du Ninh nhìn Cố Nam quay đầu lại hung dữ trừng cậu, cười lạnh: “Này, là do cậu giữ chặt người ta không chịu ra mà? Rút chim vô tình là cậu mới đúng!”

Nói xong cô cười nhạt nhìn lướt qua bên cạnh sau đó thản nhiên rời đi.

Phạm Tuyết sau khi trở về đã nghĩ lại một chút, cảm thấy phản ứng của mình hình như lớn quá, tuy Cố Nam d*m loạn như vậy là không đúng nhưng mà là bạn bè thì cô ta không nên ghét bỏ cậu ta mới đúng, lẽ ra là nên ngăn cản cậu ta lại.

Cho nên sau khi rối rắm cả một ngày Phạm Tuyết vẫn tới tìm Cố Nam, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy cảnh như vậy. Nghe thấy lời của Sở Du Ninh, trong lòng Phạm Tuyết cảm thấy có chút khó chịu, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Sở Du Ninh, sau đó chạy tới bên người Cố Nam: “Cậu không sao chứ?”

Từ sau khi bị Cố Đông phá thân, Cố Nam cảm thấy bản thân mình thật dơ bẩn, bản thân mình dơ bẩn như vậy thì làm gì còn tư cách để thích Phạm Tuyết, càng không nghĩ tới Phạm Tuyết sẽ đụng phải cảnh này, nghĩ đến mấy lời vừa rồi của Sở Du Ninh đều bị Phạm Tuyết nghe được, theo bản năng Cố Nam né tránh qua bên cạnh.

Tròng mắt Phạm Tuyết trừng lớn, cô ta còn chưa ghét bỏ cậu ta, cậu ta trốn cái gì?

Sở Du Ninh cũng chẳng thèm quan tâm tới trong lòng bọn họ nghĩ cái gì: “Đừng trách tôi không nhắc cậu, nhân lúc còn sớm thì mau đem con nhóc này rời đi đi, nếu không nhất định cậu sẽ hối hận.” Dứt lời, Sở Du Ninh rời đi cũng không quay đầu lại.

Ánh mắt Cố Nam lóe lên, lời này của cô là có ý gì?

Hiếm khi Sở Du Ninh có được chút lòng tốt. Nhưng dù là Cố Nam hay là Phạm Tuyết thì chắc cũng chẳng nghe theo lời nhắc nhở của cô. Cố Nam không biết tự lượng sức mình muốn giết ch*t Cố Đông, còn Phạm Tuyết lại lưu luyến Lục Dĩ Minh… Cho nên mới nói, có một số người, bi kịch của họ chính là do bọn họ quá ngu xuẩn và tham lam.

Đêm đó, Cổ Đông lại đi tìm Cố Nam, lần này… hắn làm tới nửa đêm thì bắt Phạm Tuyết tới. Sở Du Ninh ở cách lều trại của Cố Đông gần nhất, đầu tiên cô nghe thấy là miếng mắng nhiếc của Phạm Tuyết và tiếng gào của Cố Nam, sau đó thì chỉ còn tiếng Phạm Tuyết khóc lóc kêu không muốn, thậm chí còn kêu gào Lục Dĩ Minh cứu cô ta, cuối cùng… tất cả đều biến mất trong tiếng rên rỉ tràn ngập tình dục.

Sở Du Ninh chọc chọc Diệp Thần đang ôm cô: “Tình huống bên đó như nào vậy?”

Diệp Thần hơi ngừng: “Giống em ngày hôm qua…” Hôm qua Diệp Thần muốn cứu Sở Du Ninh nhưng nghĩ đến lời Sở Du Ninh đã từng nói, mặc kệ cô có xảy

ra chuyện gì thì chỉ cần cô không gọi hắn, thì hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ, cho nên Diệp Thần đành phải nhịn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.