Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 25: Sương mù



Trên thực tế Sở Du Ninh đã biết khu rừng này, cũng biết cả ngọn núi lớn thì nguy hiểm nhất ở chỗ này, cho nên mới đào một cái hố ở đây khiến cho Triệu Tiêm Tiêm phẫn nộ, lấy việc Triệu Tiêm Tiêm chán ghét cô, thì cho dù cô nói là thối thì ả cũng sẽ nói là thơm.

Theo như chính lời của Triệu Tiêm Tiêm, mọi người vì cô nên mới đi con đường này, nếu gặp nguy hiểm chắc chắn sẽ tính việc này ở trên đầu cô, cứ như vậy đối với cô là thật sự bất lợi, cho nên Sở Du Ninh cần thiết phải nghĩ ra biện pháp họa thủy đông dẫn*.

(Là một câu thành ngữ của Trung Quốc, ý nói những kẻ nham hiểm bắt người khác chịu tội thay mình.)

Ở lối vào của rừng cây cô nói mấy câu, quay lại như này không phải thật sự là muốn quay lại để rút lui, nhưng chỉ cần vừa nói như vậy, Triệu Tiêm Tiêm sẽ phối hợp, không phải do cô không nhắc nhở, mà là bọn họ chỉ đi theo con đường của riêng họ!

Nghe được những lời này của Sở Du Ninh, Triệu Tiêm Tiêm cười nhạo một tiếng, cũng lười phản ứng ả trực tiếp bước đi về phía trong rừng.

Lâm Phong đúng lúc đi đến bên người Sở Du Ninh “Yên tâm đi, đối với em mà nói thì địa điểm này là nguy hiểm nhưng đối với chúng ta mà nói thì chưa chắc đã nguy hiểm, cho dù có nguy hiểm anh cũng sẽ bảo vệ em.”

Lời này xem như an ủi sao? Còn không bằng hắn nói thẳng với cô là yếu đuối còn tốt! Sở Du Ninh mang theo vẻ mặt tươi cười xấu hổ, cuối cùng cô ngậm miệng lại dễ thương ngoan ngoãn chạy theo sau. Dù sao bàn về bản lĩnh chạy trốn không ai có thể mạnh hơn cô đâu.

Rừng cây trong rừng so với bình thường không có gì khác biệt, đến dã thú cũng chẳng có, nếu là ngày thường Triệu Tiêm Tiêm cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác, nhưng trước đó Sở Du Ninh vừa rồi đã làm như vậy, vì làm lộ rõ sự vô dụng của cô mà Triệu Tiêm Tiêm ngược lại tùy tiện đứng lên.

“Nơi này cảnh sắc không tệ, không khí cũng tốt.”

Bước chân Sở Du Ninh hơi dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ mặt tươi cười hơi miễn cưỡng, bản thân càng lúc càng co rút lại ở một bên tận lực làm cho mọi người không chú ý. Nhưng vì hỏa lực của Triệu Tiêm Tiêm đã âm thầm tập trung ở trên người cô, cô trốn đến nơi nào cũng là mục tiêu chú ý của mọi người.

Đi không lâu phía trước xuất hiện một tầng sương mù, chỗ sâu trong đám sương mù xám xịt một góc cũng không thấy rõ cái gì. Lúc này đứa trẻ ngốc cũng biết bên trong nguy hiểm chứ? Sở Du Ninh dừng bước chân lại cả người run rẩy “Phải…. Thật xin lỗi…. Em…..” Hốc mặt Sở Du Ninh đỏ lên, cô cũng không nghĩ đến biểu hiện như vậy là vô dụng, nhưng cô bị dọa đến chân cũng mềm ra. Đương nhiên, đây cũng là làm cho mọi người nhìn.

Lôi Dịch quay đầu lại liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái, đáy mắt hiện lên chút lo lắng. Sau đó ý bảo Lục Dĩ Minh đi lên.

Lục Dĩ Minh đi về phía trước hai bước nhắm mắt lại toả ra tinh thần lực, không bao lâu sau đã mở mắt ra rồi lắc lắc đầu “Tinh thần lực lan ra nhiều nhất chỉ có thể được hai mét.”

Lúc này cuối cùng mọi người cũng đề phòng đi lên, nhưng câu nói kia của Triệu Tiêm Tiêm nói rất đúng, cũng đã đi đến nơi này rồi chẳng lẽ còn có thể quay lại ư? Suy nghĩ một lúc sau đó Lôi Dịch trầm giọng nói “Anh đi lên trước thăm dò.”

Ở nơi này dị năng của Lôi Dịch có cấp bậc cao nhất, hắn đi thăm dò là an toàn nhất.

“Chú ý an toàn” Mọi người sôi nổi nói.

Lôi Dịch bước đi rất cẩn thận, nhưng không đến vài bước bóng dáng của hắn đã biến mất ở bên trong sương mù. Lúc sau chính là sự chờ đợi dài lâu….

“Thủ lĩnh sẽ không xảy ra chuyện chứ?” Thật sự không phải miệng của Bằng Khắc Nam là quạ đen, mà thủ lĩnh đi thăm dò đã vượt quá thời gian quy định, thủ lĩnh luôn luôn đúng giờ, trừ khi đã gặp phải nguy hiểm nếu không thì không có khả năng nhầm thời gian được.

“Anh vào xem!” Lâm Phong nôn nóng nói.

“Chờ một chút!” Triệu Tiêm Tiêm ngăn Lâm Phong lại, tầm mắt dừng ở trên người Sở Du Ninh “Cô đi đi!”

“Cái gì!” Sở Du Ninh với Lâm Phong đồng thời kinh ngạc hô lên.

Triệu Tiêm Tiêm lạnh lùng cười “Không phải nói dị năng biến hình chạy trốn lợi hại nhất sao, cô đi vào tìm người là hợp lý nhất.”

Sở Du Ninh há hốc mồm. Vậy mà cô lại không còn lời gì để nói.

“Chỉ là….” Tuy rằng Lâm Phong cũng thừa nhận lời này không sai, nhưng mà….

“Chúng ta ra cái nông nỗi này rốt cuộc là vì ai? Để cô ta đi có cái gì không đúng à?” Triệu Tiêm Tiêm bất mãn nói.

Từ trên lý thuyết về ý nghĩa chiến lược thật sự không sai…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.