Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 255: Chạy trối chết



Cố Đông nghẹn một hơi ở ngực, nuốt không được mà nhả cũng không xong, cũng không biết nên vui hay là nên tức giận, nhưng cho dù như nào thì côn th*t của anh đang sưng to cũng là sự thật.

Sở Du Ninh cảm nhận được rõ ràng đại gia hỏa dưới mông chậm rãi thức tỉnh như thế nào, ý cười trong mắt càng thêm xán lạn: “Nhìn xem, thật ra… anh cũng thèm muốn cơ thể của tôi đúng không?” Nói rồi cô hơi ưỡn ngực lắc lắc mông, dùng tiểu huy*t ma sát đại gia hỏa dưới thân.

Cố Đông mím môi, hai tay nắm lấy bả vai của Sở Du Ninh, trực tiếp nắm lấy Sở Du Ninh nhấc lên. Rất thần kỳ, anh cũng không làm đau cô nhưng lại đem cô nâng lên ở giữa không trung, sau đó cửa văn phòng lặng yên không một tiếng động mở ra, Cố Đông đưa Sở Du Ninh ra ngoài cửa sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại.

Lúc Sở Du Ninh lại tới mở cửa lần nữa thì phát hiện Cố Đông túng quá hóa liều khóa trái cửa…

Đêm hôm đó, Cố Đông đã chạy luôn cùng với đoàn đội làm nhiệm vụ, đúng vậy, chạy trong đêm, chạy suốt đêm, vốn dĩ đoàn đội làm nhiệm vụ định sáng ngày mai mới xuất phát.

Nhìn Cố Đông vội vàng rời đi, Sở Du Ninh nhướng mày: “Không biết anh ta có lấy mấy tài liệu đó đem đi không nữa!”

Lúc đi Cố Đông chạy trối chết, nhưng lúc lên xe anh liền hối hận, anh không ở nhà không biết có người bắt nạt cô hay không? Đồ điên Ngụy Tử Vi kia nhìn qua rất quái dị, còn Ngụy Tử Hân lại quá mức dung túng cô ta, lỡ như cô ta lại đi tìm Sở Du Ninh gây sự không biết Sở Du Ninh có thể nhịn vì Ngụy Tử Hân hay không?

Cho dù Cố Đông nghĩ như thế nào đi nữa thì anh cũng không thể kéo cái mặt mo này về, cuối cùng chỉ có thể gọi điện thoại cho tiến sĩ K, bảo hắn chú ý Sở Du Ninh một chút.

Gọi điện thoại cho tiến sĩ K… đây không phải đưa dê vào miệng hổ sao…

Cố Đông tâm phiền ý loạn, cuối cùng quyết định xem tài liệu căn cứ để dời đi lực chú ý, lúc mới bắt đầu xem thì vẫn còn tốt, nhưng nhìn một lúc Cố Đông hơi sững sờ, góc bên phải của trang giấy trước mặt vẽ một cái gương mặt nhỏ tươi cười, còn… lè lưỡi!

Tài liệu là do máy tính đánh, nhưng cái mặt cười nhỏ này là tay dùng bút đen vẽ, còn xuất phát từ ai thì nghĩ cũng chẳng cần nghĩ cũng biết. Cố Đông nhìn chằm chằm cái mặt nhỏ tươi cười kia nửa ngày, cuối cùng thở dài thật sâu, nhắm hai mắt lại, mệt mỏi xoa bóp giữa chân mày, thì ra cái thứ gọi là tình cảm này cho dù bạn có mạnh tới như nào đi chăng nữa thì cũng không thể khống chế được.

Nhưng mà chỉ cần nhớ tới cái chết thảm của mẹ, nhớ tới nguyên nhân cái chết của bà là do anh quá ngây thơ dẫn tới thì anh liền muốn bầm thây mình thành vạn đoạn, không có cách nào có thể buông xuống chuyện này để mình được hạnh phúc.

Cố Đông ném tài liệu qua một bên, vốn định để cho cấp dưới nghiên cứu nhưng mà nghĩ tới những tài liệu này đều là do Sở Du Ninh tự mình sửa sang lại, cuối cùng vẫn là bỏ cái suy nghĩ này.

Cố Đông đi rồi Sở Du Ninh cũng vẫn không thể nhàn rỗi, cô để cho người phụ nữ như đàn ông đưa tin cho Lục Dĩ Minh để hắn tới Tiêu Hồn Động một chuyến. Nếu như Cố Đông đã nói tất cả đều do Lục Dĩ Minh chỉ đạo thì tìm hắn để tìm hiểu một chút tin tức khẳng định không sai.

Lục Dĩ Minh nhận được tin tức liền nở nụ cười, Sở Du Ninh thật đúng là biết cách vụ lợi, trước đây có bao giờ cô chủ động tìm hắn đâu, vẫn luôn là hắn phải hao hết tâm tư mới có thể gặp mặt cô một lần, giờ thì tốt rồi, vừa gặp hai ngày thế mà cô đã chủ động hẹn hắn lần nữa.

Nếu như là người phụ nữ khác thì có lẽ Lục Dĩ Minh sẽ dùng lý do nào đo thoái thác, nhưng nếu là Sở Du Ninh… hắn thật đúng là không dám. Đừng nhìn tiểu vô lương tâm này tự nhiên chủ động như này, hắn nếu dám thì khẳng định cô sẽ ném hắn vào lãnh cung, tuy rằng lấy thông tin từ chỗ khác thì không có hiệu suất nhanh như lấy từ chỗ hắn, nhưng mà cũng chẳng qua là tốn một chút sức lực mà thôi, cũng không phải không thể tìm hiểu.

Cái khác không nói, chỉ cần nhìn Thẩm Hạo Nam vẫn như hổ rình mồi đi, hắn chỉ ước tìm một cơ hội để đến trước mặt Sở Du Ninh xum xoe đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.