Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 259: Không đủ



“A!” Sở Du Ninh kêu lên một tiếng thảm thiết: “Đừng mà!” Cô đột nhiên giãy giụa thật mạnh: “Baba, đừng mà, đau quá, Ninh Ninh đau quá.” Nhưng Lục Dĩ Minh đã không thể dừng lại…

Làm t.ình trên chiếc giường trẻ con chật hẹp cũng không quá thoải mái nhưng cũng chính vì nguyên nhân như vậy mà Lục Dĩ Minh càng thêm hưng phấn, baba đâm thủng màng trinh của con gái mười tuổi ở trên giường, không chỉ vậy, hắn còn làm tới mức cô khóc thút thít xin tha.

Lục Dĩ Minh vừa thọc vào rút ra vừa nhìn bé gái nhỏ dưới thân vô lực giãy giụa: “Huhu…..” Lục Dĩ Minh rên rỉ thành tiếng: “Sướng không? Baba làm Ninh Ninh sướng không?”

Khoái cảm cơ thể cùng với cảm giác biến thái được thỏa mãn làm động tác cắm vào của Lục Dĩ Minh càng ngày càng mạnh hơn, cái giường trẻ em vốn rất rắn chắc cũng vang lên âm thanh kẽo kẹt.

Lúc đầu Sở Du Ninh còn kêu khóc giãy giụa, nhưng vì Lục Dĩ Minh có kỹ thuật làm t.ình cho nên âm thanh khóc lóc dần dần thấp xuống, cuối cùng biến thành tiếng rên rỉ sung sướng.

“Sướng rồi?” Lục Dĩ Minh cười nhẹ một tiếng rút côn th*t ra, lật người Sở Du Ninh lại, khác với lúc trưởng thành, mông thịt của tiểu Ninh Ninh run run, giống như thạch trái cây sữa bò.

Bàn tay to của Lục Dĩ Minh dừng ở trên gương mặt cô và vuốt ve, sau đó nâng chân cô lên rồi cắm vào.

Lục Dĩ Minh ghé vào trên lưng Sở Du Ninh giống như muốn che phủ cô hoàn toàn, mỗi lần hắn cắm vào đều sẽ đổi lấy một tiếng “ưm” của Sở Du Ninh, dần dần, Lục Dĩ Minh cảm nhận được cơ thể của Sở Du Ninh chậm rãi căng lên, ánh mắt hắn hơi lóe, sau đó động tác cắm vào giống như mưa rền gió dữ! Mãi cho tới khi đưa Sở Du Ninh lên đỉnh.

Biến thành bộ dáng mười tuổi này sướng không chỉ có một mình Lục Dĩ Minh, mà cảm giác của Sở Du Ninh vô cùng nhiều, cô đã quên mất thân phận vốn dĩ của mình, chỉ cho rằng mình thật sự là con gái của Lục Dĩ Minh. Baba nhân lúc mẹ không ở nhà đã xông vào phòng của con gái, chẳng màng tới lời khóc lóc cầu xin của cô mà mạnh mẽ thao tiểu huy*t non nớt của mình, thao cái cơ thể non nớt của cô. Loại cảm giác bị cưỡng ép và cấm ky này rất nhanh đã đưa cô lên cao trào.

Lục Dĩ Minh đem côn th*t để ở chỗ sâu trong tiểu huy*t của Sở Du Ninh rồi dừng lại động tác đâm chọc, chỉ lặng yên hưởng thụ co bóp cực hạn của tiểu huy*t này, mãi cho đến khi cơn sóng triều đi qua hắn mới nắm lấy chân của Sở Du Ninh, dùng côn th*t đè lên miệng tử c*ng của cô rồi xoay người cô lại.

Quy đ*u của Lục Dĩ Minh quá lớn, tiểu huy*t của bé gái mười tuổi lại quá nhỏ và quá nhạy cảm, quy đ*u còn xoay một vòng với miệng tử c*ng làm Sở Du Ninh sướng tới mức run rẩy.

Lục Dĩ Minh cười, kéo bàn chân Sở Du Ninh vòng qua eo của hắn, sau đó ôm cô từ trên giường đứng lên, thuần thế cởi luôn cái quần còn đang treo trên đùi. Sau đó vừa làm vừa đi tới phòng tắm. Sau khi tới phòng tắm, Lục Dĩ Minh đặt Sở Du Ninh ở trước cái gương lạnh băng, cởi ra cái áo cuối cùng ở trên người: “Nhìn tiểu huy*t tham ăn của con nuốt côn th*t của baba như nào này!”

Tầm mắt của Sở Du Ninh theo lời của Lục Dĩ Minh nhìn về phía cái gương, tiểu huy*t bị căng ra cực hạn gần như trong suốt, theo động tác thong thả cắm vào của Lục Dĩ Minh cô mơ hồ có thể nhìn được côn th*t của hắn xuyên qua da thịt của mình.

Sở Du Ninh có thể nhìn được thì tất nhiên Lục Dĩ Minh cũng có thể, hô hấp của hắn càng thêm nặng nề, cuối cùng ở một lần thong thả rút ra rồi hung hăng cắm vào. Một động tác này đã trực tiếp cắm nửa cái quy đ*u vào trong đáy huy*t của Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh hoảng sợ ưỡn người lên, nhưng mà kháng cự như vậy cũng chẳng có chút tác dụng nào, sau đó mỗi một lần Lục Dĩ Minh đều tấn công vào đáy huy*t của cô. Ban đầu Sở Du Ninh cũng không thích ứng được, nhưng khi dục vọng trỗi dậy cô thực sự buông lỏng và mở rộng cơ thể. Cũng không biết trải qua bao lâu hai người cuối cùng đã đạt tới cao trào… Sở Du Ninh giống như một con cá rời khỏi nước híp mắt đóng mở cái miệng nhỏ, Lục Dĩ Minh nhìn một màn này lại cứng lên.

Sau đó, Lục Dĩ Minh ôm Sở Du Ninh nho nhỏ làm t.ình ở mỗi một góc trong phòng công chúa, mỗi một đồ vật mà Sở Du Ninh tỉ mỉ chuẩn bị và trang trí đều để lại dấu vết d*m loạn của hai người.

Nhưng mà không đủ, không đủ, Lục Dĩ Minh hận không thể một ngụm cắn trọn tiểu yêu tinh dưới thân này, để cô vĩnh viễn chỉ có ở bên cạnh hắn, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình hắn!

Khi hai người kết thúc đã là chạng vạng ngày hôm sau, nếu như không phải Sở Du Ninh thật sự chịu không nổi thì Lục Dĩ Minh vẫn chưa chịu buông tha cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.