Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 269: Sắc tâm của đàn ông



Nhưng trong cơ thể Sở Du Ninh đã có biểu đồ dị năng của hệ hỏa và băng, nếu như muốn đấu một chút thì thực lực của cô cũng có thể lên tới cấp 5, cho nên… an toàn hẳn không phải là vấn đề lớn, và… tính toán thời gian thì chắc Diệp Thần cũng sắp đuổi kịp rồi. Cho nên… cô có thể yên tâm công lược Cố Nam!

Đao Sẹo Cường chuẩn bị cho bọn họ hai cái phòng giam ở cạnh nhau, Cố Nam ở bên trong, Sở Du Ninh ở bên ngoài, cách vách của Sở Du Ninh chính là phòng của Đao Sẹo Cường, đây cũng là một cách thử khác, nếu như Cố Nam để ý tới Sở Du Ninh thì tất nhiên sẽ không để cho cô ở quá gần với một người đàn ông khác.

Nhưng Cố Nam chỉ liếc mắt một cái sau đó đi vào phòng mình rồi đóng cửa lại, trong lúc đó… Sở Du Ninh còn đang đứng ở trên hành lang chưa đi tới phòng. Thái độ không thèm để ý này vô cùng rõ ràng.

Người đàn ông mặt sẹo nhìn Sở Du Ninh, nhếch miệng nở nụ cười, trong mắt hiện lên dục vọng, vết sẹo trên mặt hắn càng thêm dữ tợn khủng bố.

Sở Du Ninh không sợ hãi, chế giễu nhìn người đàn ông mặt sẹo một cái, cái ánh mắt đó giống như đang nhìn một người chết.

Tươi cười trên mặt người đàn ông đột nhiên thu lại, trong mắt hiện lên vẻ đề phòng.

Sở Du Ninh không để ý tới hắn, mở cửa vào phòng. Nếu như làm đúng cách thì Sở Du Ninh cũng có khả năng chiến một trận với đám người ở căn cứ Tự Do, nhưng nếu không tới tình huống vạn bất đắc dĩ thì cô không thể ra tay, dù sao tỷ lệ thắng cũng không phải là 100%, cho nên… lần này chỉ có thể dùng trí thông minh.

Nếu như hải thú đang chuẩn bị đến thì các thế lực hùng mạnh sẽ vươn tới các vùng duyên hải, căn cứ Tự Do và căn cứ Hải Ninh đổ về phía Tây Nam sẽ là những pháo đài quan trọng, sớm muộn gì cũng sẽ có người sẽ đến thâu tóm nơi này, nếu như vận khí tốt thì có lẽ sẽ đụng phải Cố Đông. Cho nên Sở Du Ninh chỉ cần kéo dài thời gian chờ người tới là được.

Bởi vì tin tức trong thời mạt thế rất bế tắc, người ở căn cứ Tự Do căn bản không biết tai vạ của mình đã sắp đến, mà Cố Nam thì lại vẫn luôn trốn ở trong phòng thí nghiệm, cũng không biết tình hình hiện tại, cho nên… mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì Sở Du Ninh vẫn rất bình tĩnh.

Lúc Sở Du Ninh nghe thấy tiếng cửa phòng mình bị mở ra thì cô đột nhiên ngồi dậy, sắc tâm của đàn ông… thật đúng là một thứ thần kỳ, mặc dù trong lòng Đao Sẹo Cường lo lắng nhưng vẫn là không chống lại được sắc đẹp của Sở Du Ninh.

Sau khi Đao Sẹo Cường trở lại phòng thì tâm trí của hắn đều là bóng dáng của Sở Du Ninh, đồ chơi bên dưới sưng to như muốn nổ tung, cuối cùng nhìn không nổi phải lần mò tới đây. Ba năm ở mạt thế Đao Sẹo Cường đã nhiều lần sống giữa lằn ranh của sự sống và cái chết, cho tới bây giờ hắn đã không còn sợ cái chết nữa. Hắn chưa bao giờ gặp mỹ nhân như Sở Du Ninh, nếu như có thể nếm thử một lần thì cho dù chết cũng được, không phải người ta hay nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu sao?

Sở Du Ninh nheo mắt nhìn thân ảnh cao lớn qua ánh trăng: “Ngươi không nên tới đây!”

Bước chân Đao Sẹo Cường hơi dừng, người phụ nữ này quá bình tĩnh, bình tĩnh tới mức làm trong lòng Đao Sẹo Cường nổi lên một tia chần chừ. Nhưng mà… cũng đã tới rồi, sao có thể ra về tay không: “Tôi đến xem cô còn thiếu gì hay không.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng động tác trên tay cũng không chậm, “lách cách” một cái đã đóng cửa phòng và khóa lại.

“Xì!” Sở Du Ninh cười lạnh một tiếng, sau đó hai ánh sáng phát ra từ trên người, là sức ép của dị năng hệ hỏa và băng.

Ánh mắt Đao Sẹo Cường đột nhiên co rụt lại: “Dị năng song hệ băng hỏa? Chuyện này là không thể!”

Dị năng băng hỏa tương khác với nhau, cho dù nhân loại tiến hóa thành dị năng giả thì cũng vẫn là máu thịt nhục thân, cơ thể không thể nào chịu được hai loại dị năng này, hơn nữa cái hơi thở kia, hai loại dị năng này thế mà đều có thực lực cấp 4 trung kỳ, sao có thể!

“Đối với người bình thường mà nói tất nhiên là không có khả năng, nhưng… tôi sao có thể là người bình thường!” Sở Du Ninh ngạo mạn cười: “Nếu như đánh nhau thì tất nhiên tôi chẳng phải đối thủ của anh, nhưng mà… lúc đàn ông làm t.ình chính là lúc yếu ớt nhất, chỉ cần tôi khống chế thời cơ thật tốt, một đòn giết ch*t anh cũng không khó.”

Sắc mặt Đao Sẹo Cường biến đổi, đầu óc bị sắc dục làm lu mờ thì tất nhiên cảm thấy mình không sợ chết, nhưng khi thoáng bình tĩnh lại, nếu đã có thể sống sót thì làm gì có ai lại muốn chết đâu.

“Nếu như tiểu thư không có yêu cầu gì khác, vậy nghỉ ngơi sớm một chút.” Nói rồi Đao Sẹo Cường mở cửa, vẻ mặt phòng bị đối mặt Sở Du Ninh vẻ rời khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.