Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 272: Triệu Cường



Sở Du Ninh ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn Đao Sẹo Cường một cái, sau đó lộ ra một nụ cười quái dị.

“Tên thật của Đao Sẹo Cường là Triệu Cường, mười năm trước bị kết án tù chung thân vì tội ẩu đả khiến người khác tử vong, và bị cướp đoạt quyền lợi chính trị.”

Đao Sẹo Cường không nghĩ tới Sở Du Ninh sẽ nói như vậy, nụ cười dần dần biến mất trên mặt, lạnh lùng nhìn Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh lại cũng chẳng để ý, vừa nhàn nhã ăn mì vừa tiếp tục nói: “Sau khi mạt thế buông xuống thuộc nhóm dị năng giả đầu tiên có được hệ hỏa, tốc độ dị năng trưởng thành cực nhanh, ra tay tàn nhẫn, thời kỳ đầu mạt thế không chỉ cứu mà còn nhận một đám anh em ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”

Đao Sẹo Cường hơi nheo mắt lại: “Cô đúng là biết cũng không ít.”

Nếu như trước đây Đao Sẹo Cường còn vì sắc đẹp mà chẳng suy nghĩ nhiều, nhưng sau khi Sở Du Ninh nói một năm một chuyện của hắn thì hắn không thể không suy nghĩ nhiều hơn, người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Vì sao cô lại có thể biết rõ chuyện của hắn như vậy? Mục đích của bọn họ đến căn cứ Tự Do là để làm cái gì?

Sở Du Ninh cười: “Cũng không có gì, những gì nên biết thì cũng biết một ít.” Nói tới đây, Sở Du Ninh đảo mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười châm chọc: “Tôi còn biết là sau khi anh vào tù thì cha mẹ già bị tức giận mà chết, vợ cũng

ly hôn. Cho nên vào tù nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn luôn không có người tới thăm anh.”

“Rầm!” Đao Sẹo Cường đấm xuống bàn, tức giận nhìn Sở Du Ninh: “Nếu không muốn chết quá khó coi thì câm mồm!”

Sở Du Ninh nghe thấy hắn đe dọa thì chỉ nhướng mày, bàn hỏng rồi cũng chẳng thể ăn tiếp được nữa, cô biến chiếc đũa trong tay thành một cái khăn tay trắng tinh xoa xoa miệng, sau đó ném xuống đất, khăn tay vừa rơi xuống đất thì biến lại thành chiếc đũa.

“Có lẽ anh cũng không biết, lúc anh bị bắt thì vợ anh phát hiện ra mình mang thai, sau khi ly hôn với anh đã sinh một bé gái cho anh”

Đao Sẹo Cường lập tức đứng lên: “Không thể nào!”

Sở Du Ninh trào phúng cười: “Tôi cũng cảm thấy đó là không thể, loại người như anh làm sao xứng có con, nhưng mà… sự thật chính là như thế, sau khi ly hôn thì vợ anh vẫn luôn không tái giá, một mình bán bánh bao ở đầu phố để nuôi đứa nhỏ.”

Đao Sẹo Cường choáng váng, gương mặt mang theo vết sẹo vẫn nhìn xấu xĩ như cũ: “Không thể nào…” Nhưng hắn vẫn không thể tin được.

Sở Du Ninh nhìn Đao Sẹo Cường như vậy ánh mắt chợt lóe lên, sau đó bình tĩnh tiếp tục nói: “Khi con gái anh lên bảy tuổi thì mạt thế tới, đứa nhỏ và vợ của anh không biến thành thây ma nhưng cũng không thức tỉnh dị năng… Một đôi mẹ con bình thường ở trong mạt thế.” Trong mắt Sở Du Ninh hiện lên một tia tiếc nuối.

Đao Sẹo Cường nghĩ đến cảnh tượng đó thì sắc mặt lập tức trắng bệch, miệng hắn vẫn luôn nói không thể nào, nhưng mà… vẻ mặt suy sụp dần hiện ra.

Bỗng nhiên hắn giống như nghĩ tới cái gì, hai tay túm lấy bả vai của Sở Du Ninh: “Hai người ấy ở đâu? Cô mau nói cho tôi biết họ ở đâu?”

Trước khi vào tù tất cả mọi người đều hâm mộ hắn có một người vợ hiền lành dịu dàng, nhưng mà một lần uống rượu với anh em, trong số anh em có một người đã nổi lên xung đột với người khác và bị đánh, vừa do máu từ trong xương, vừa do tác dụng của cồn, vài người bọn họ đã vây lại đánh chết người kia, dù cho họ cũng không phải cố ý đánh chết hắn, nhưng mà do… uống nhiều quá… nắm đấm không có mắt…

Sau khi tỉnh rượu hắn hối hận, nhưng mà đã chậm… Ngày tuyên án đó không ai tới đưa tiễn hắn, hắn đeo còng tay đưa mắt nhìn trong đám người rất lâu, hắn cho rằng gia đình cảm thấy mất mặt vì hắn cho nên đã bỏ rơi hắn, người vợ yêu thương của hắn cũng không cần hắn…

Sở Du Ninh cũng không để ý cái tay trên vai, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, trong lòng chẳng có chút quan tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.