Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 286: Mặt đỏ mặt trắng



“Gia Bằng!” Người đàn ông trung niên cầm đầu của Ngô gia gầm lên một tiếng, sau đó hắn run rẩy nhìn về phía Tưởng Thanh Vũ với vẻ mặt đau khổ nói: “Tưởng tiên sinh!”

Người đàn ông trung niên là chú hai Ngô gia, cũng coi như là dị năng giả mạnh nhất Ngô gia. Nhưng dù vậy hắn cũng không phải là đối thủ của Tiêu Hồn Động, đặc biệt là Cố Đông và tiến sĩ K đều ở đây, người đàn ông có làn da trắng tới mức trông như con gái kia nhìn qua cũng không dễ chọc, cho nên ông ta chỉ có thể tìm sự giúp đỡ của Tưởng Thanh Vũ.

Tưởng Thanh Vũ cũng không nghĩ đám người này lại xúc động tới như vậy… chỉ vì đại công tử Ngô nói câu khó nghe?

Thực ra người đàn ông trung niên cũng không quá để ý sự sống chết của đại công tử Ngô gia, nhưng trước mặt nhiều người Ngô gia như vậy thì ông ta vẫn phải ra vẻ.

Chưa đợi Tưởng Thanh Vũ mở miệng, Sở Du Ninh đã đỏ mắt lạnh lùng cười: “Lý Nhiên chết rồi, chính là chết trong miệng đàn dị thú mà Ngô gia đưa tới!”

Sở Du Ninh tiên hạ thủ vi cường, cô không tin đã đưa ra cái lý do này rồi mà Tưởng Thanh Vũ còn không biết xấu hổ nhúng tay vào! Nghĩ đến đây ánh mắt của cô lóe lên, cuối cùng mới nghiến răng căm hận nói: “Tôi muốn toàn bộ Ngô gia chôn cùng Lý Nhiên!”

Không nhắc tới đám người Ngô gia choáng váng, chính cả những người khác cũng cảm thấy giật mình, Sở Du Ninh và Lý Nhiên có quan hệ tốt như vậy từ bao giờ? Sao bọn họ chưa từng nghe nói.

Nhưng mà… cũng chẳng trở ngại mấy người đàn ông tỏ thái độ.

Đôi mắt lạnh băng của Cố Đông rơi xuống trên đám người Ngô gia, hẳn không thèm để ý tới Lý Nhiên, nhưng mà nghĩ tới chuyện Sở Du Ninh cũng đã suýt chết trong miệng đàn dị thú Ngô gia đưa tới…: “Được, vậy thì dùng 84 mạng người Ngô gia để giúp em nguôi giận!”

Ánh mắt Sở Du Ninh lóe lên, suýt chút nữa đứng không vững, anh quá đẹp trai…

Cao Dương vung tay lên, toàn bộ đoàn xe được cải tạo trang bị vũ khí đầy đủ nhắm vào đám người Ngô gia, biểu tình của những người trên xe nóng lòng muốn thử giống như muốn tỷ thí xem ai giết nhiều hơn vậy.

Thẩm Hạo Nam càng trực tiếp hơn, một bàn tay to thuộc về hắc ám bóp lấy cổ của mọi người.

“Hạo Nam!” Tưởng Thanh Vũ chói tai quát một tiếng.

Thẩm Hạo Nam lạnh lùng nói: “Sinh tử của Lý Nhiên em mặc kệ, nhưng Ninh Ninh thì không thể chịu ủy khuất!” Tuy chú hai Ngô gia là người lại hại nhất trong Ngô gia nhưng đối diện với Thẩm Hạo Nam thì hoàn toàn không có một phần thắng nào.

Lục Dĩ Minh nhướng mày nhóm người Cố Đông đã diễn xong vai chính diện, hắn cũng nên đi ra diễn vai phản diện rồi. “Ninh Ninh!” Lục Dĩ Minh cũng không sợ Thẩm Hạo Nam bóp ch*t đám người này ngay lập tức, thong thả ung dung giữ lấy cánh tay của cô: “Không phải em rất tò mò với dị năng của người phụ nữ kia sao? Nếu không thì… để lại cho bọn họ một mạng đi?”

“Không được!” Sở Du Ninh khẽ quát một tiếng: “Lý Nhiên là ân nhân cứu mạng của tôi, không có cô ấy thì tôi đã sớm chết trong miệng của dị thú rồi, dị năng khống chế dị thú cái gì chứ, tôi chỉ muốn bọn họ phải chết!”

Cố Đông và Lục Dĩ Minh biết mục đích của Sở Du Ninh, nhưng Thẩm Hạo Nam và Cao Dương lại không biết, Thẩm Hạo Nam vừa nghe đã bất mãn nhìn về phía Lục Dĩ Minh: “Anh không cần dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt Ninh Ninh, thù này hôm nay nhất định phải báo!”

Tưởng Thanh Vũ nhìn Sở Du Ninh, lại nhìn Lục Dĩ Minh, khẽ cau mày, hắn cứ cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm.

Nhưng Lục Dĩ Minh lại không lảng tránh, thẳng thắn nhìn Sở Du Ninh: “Em có thể giết sạch Ngô gia để báo thù cho Lý Nhiên, nhưng đối đầu với kẻ địch mạnh thì chúng ta nên lấy đại cục làm trọng, Ngô gia cho dù vô dụng như nào đi nữa thì cũng là một phần sức mạnh mà!”

Lục Dĩ Minh nhìn như đang nói chuyện giúp Ngô gia, nhưng mỗi câu của hắn đều giảm khí thế của Ngô gia, nói mấy câu đã khiến Ngô gia thành con kiến trong tay Sở Du Ninh. Chỉ cần cô muốn thì có thể bóp ch*t bọn họ một cách dễ dàng!

Thấy Sở Du Ninh vẫn không chịu nhả ra, cuối cùng Tưởng Thanh Vũ cũng mở miệng, hắn đầu tiên nhìn Lục Dĩ Minh một cái, sau đó nhìn về phía Sở Du Ninh thấp giọng nói: “Cho dù như nào thì hãy coi như cho Tưởng mỗ mặt mũi, chúng ta cùng ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện nào!”

Người đệ nhất Hoa Hạ đã mở miệng ai dám không cho hắn mặt mũi.

Sở Du Ninh lập tức đỏ ửng mắt, nước mắt vương ở quanh hốc mắt, bướng bỉnh quật cường nhìn Tưởng Thanh Vũ, nhìn tới nỗi làm Tưởng Thanh Vũ cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, hắn bỗng nhiên lại có cảm giác ỷ thế hiếp người…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.