Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 289: Thuộc quyền sở hữu



Sở Du Ninh vừa định đứng lên đã bị Cố Đông cản lại, anh lạnh lùng nhìn chú hai Ngô gia: “Chuyện này có cho qua được hay không cũng không phải do ông nói…” Nói rồi anh nhìn Tưởng Thanh Vũ: “Dù sao thì Tưởng tiên sinh đã mở miệng thì mặt mũi chúng ta vẫn cần bận tâm vài phần, nhưng mà… nếu như Ngô gia tìm phiền toái cho Ninh Ninh…” Cố Đông hơi dừng một chút: “Vậy đừng trách chúng ta thanh toán một lượt thù mới hận cũ!”

Chú hai Ngô gia cũng không rảnh quan tâm tới lời uy hiếp của Cố Đông, có thể nhặt về một cái mạng đã xem như là rất may mắn rồi: “Sẽ không, sẽ không có chuyện đó, trở về tôi nhất định sẽ răn dạy tốt người Ngô gia.” Trăm triệu lần cũng sẽ không để cho các người có cơ hội lôi lại chuyện cũ.

Chuyện Ngô gia đã giải quyết xong, còn lại chính là vấn đề quyền sở hữu căn cứ Tự Do, Sở Du Ninh vẫn còn đang giận dỗi ở một bên, mặc dù đã lấy được thắng lợi hoàn mỹ nhưng cô vẫn tiếp tục vai diễn hiện tại. Sở Du Ninh nhìn thấy tiến sĩ K tiêm một liều thuốc an thần cho Ngô Viên Viên đang sụp đổ, chốc lát sau Ngô Viên Viên liền ngủ như chết.

Lục Dĩ Minh nhìn Ngô nhị thúc một cái: “Vậy căn cứ Tự Do…”

Rất rõ ràng Lục Dĩ Minh cũng không định phân cho Ngô gia một chén canh, chú hai Ngô gia đỏ mắt cắn chặt răng: “Nếu như chuyện này đã xử lý xong thì chúng tôi sẽ về trước.”

“Đi thong thả không tiễn…” Lục Dĩ Minh cười tủm tỉm nói. Chờ đám người Ngô gia đi rồi thì lại đối diện với Tưởng Thanh Vũ lần nữa.

“Doanh nhân không nói tiếng lóng, Tưởng tiên sinh không tới thì chúng tôi cũng có thể diệt sạch đàn dị thú này, các người tới như này chia một phần ly canh đúng là rất không có đạo đức!”

Tưởng Thanh Vũ không nói lời nào, vẫn là Lục Dĩ Minh tiếp lời: “Lời này cũng không thể nói như vậy, cho dù là như thế nào thì Tưởng gia cũng đã thanh lý một nửa dị thú, về tình về lý thì nên khống chế căn cứ Tự Do với Tiêu Hồn Động mới đúng.”

Hai bên anh nói tôi đi, ai cũng không chịu nhượng bộ, cuối cùng Cao Dương cười nói: “Một cái căn cứ nhỏ mà thôi cũng không có gì ghê gớm, các người đặt tinh lực ở nơi này thì chẳng thà tiết kiệm sức lực mà thâu tóm hai cái căn cứ lớn ở bên cạnh.” Nói rồi hắn dừng một chút: “Ninh Ninh là người Tiêu Hồn Động cũng là vị hôn thê của Thẩm Hạo Nam, không bằng… nhường căn cứ này cho Sở gia?”

Suy nghĩ của Cao Dương rất tốt, nếu hai người này đồng ý vậy thì cũng như hắn đã giúp Sở Du Ninh nuốt căn cứ Tự Do, về tình về lý thì cô sẽ không thể tiếp tục mặc kệ hắn, còn nếu như hai người không đồng ý…

Vậy cũng có thể giúp Sở Du Ninh nhìn thấu bộ mặt thật của hai người đàn ông này, những người đàn ông kia đều không đáng chỉ có mình hắn mới chân thành tốt với cô.

Nghe thấy lời này Cố Đông và Lục Dĩ Minh đều ngậm miệng. Lục Dĩ Minh nhìn về phía Tưởng Thanh Vũ, rất rõ ràng, hắn cũng có khuynh hướng đồng ý cái đề nghị này.

Đúng vậy, căn cứ Tự Do không lớn, chỉ là chiếm vị trí đặc biệt, vừa gần với những căn cứ vùng duyên hải, lại còn cách căn cứ thủ đô cũng gần, nếu như phát triển tốt còn có thể trở thành đầu nối giao thông quan trọng.

Cho nên Cố Đông và Tưởng Thanh Vũ đều không muốn nơi này rơi vào trong tay của đối phương, nhưng nếu cho Sở Du Ninh… Vậy thì vấn đề này có thể giải quyết dễ dàng!

Cố Đông lạnh nhạt liếc Cao Dương một cái, tất nhiên anh hiểu dương mưu của Cao Dương, nhưng ngại quá…. anh nhìn về phía Sở Du Ninh, trong mắt hiện lên một tia cưng chiều: “Tôi cảm thấy đề nghị này khá tốt!”

Cố Đông đi trước Tưởng Thanh Vũ một bước, điều này đã trực tiếp đưa một ân tình cho Tưởng Thanh Vũ, nhưng… cho dù như thế nào, đây đúng là ý kiến hay, vẫn là câu kia, Sở Du Ninh có quan hệ với Cố Đông, nếu như cô có thể sinh một đứa trẻ cho Thẩm gia, đứa nhỏ này sẽ là người của Tưởng gia và Thẩm gia, vậy thì cuối cùng cái căn cứ này vẫn là của bọn họ. “Được.” Tưởng Thanh Vũ cũng đồng ý. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.