Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 297: Tự mình chơi chết mình



Nhìn khắp mọi nơi thây ma giống như phát điên, đầu tiên là bọn chúng ngửa mặt lên trời im lặng một phút, sau đó cúi đầu hung ác nhìn về thây ma bên cạnh, cũng không ai mở màn sau đó bọn chúng điên cuồng nhào về phía đối phương, liều mạng cắn xé.

Sở Du Ninh nhìn mà cảm thấy ngu luôn, cô có chút không hiểu tình huống hiện tại là như thế nào, mãi cho đến khi một con thây ma cấp 3 cắn rớt đầu của một con thây ma khác rồi nhai tinh hạch trong đầu liền lập tức lên cấp 4 ngay tại chỗ…

“Bọn họ đang cắn nuốt lẫn nhau để thăng cấp!” Sở Du Ninh luống cuống, một trăm thây ma cấp 1 hay cấp 2 thì cái nào làm người ta cảm thấy sợ hãi hơn? Tất cả dị năng giả chắc chắn sẽ nói là thây ma cấp 2, cho nên… nếu như thây ma nơi này đều thăng cấp bởi việc cắn nuốt… thế thì cô còn xây dựng căn cứ Tự Do cái rắm!

Diệp Thần bình tĩnh ôm Sở Du Ninh: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi!”

Nghe thấy lời của Diệp Thần, Sở Du Ninh hơi khựng lại, nghĩ lại cũng đúng, sao Diệp Thần có thể cho phép tình huống bên dưới sẽ phát triển đến mức không thể cứu vãn, cho nên… khi lên cấp đến một trình độ nhất định, anh sẽ đi cắt rau cải đúng không?

Diệp Thần đứng ở phía sau Sở Du Ninh lúc này lại đang mờ mịt nhìn cảnh tượng trước mặt, anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm như này, có thể là do bản năng đã khắc ở trong xương cốt.

Cảnh tượng trước mắt hình như cũng không xa lạ, giống như… đã từng xảy ra vô số lần, hắn trơ mắt nhìn đám thây ma cắn nuốt lẫn nhau, gặm nhấm khắp nơi từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc.

Khi cấp bậc của thây ma ngày càng cao thì bọn họ đã có thể sử dụng dị năng của mình để đào chính xác tinh hạch trong đầu của con thây ma khác, sau đó sẽ nhấm nháp tinh hạch.

Sở Du Ninh tận mắt nhìn những con thây ma đó thăng cấp một cách chóng mặt, cấp 5… cấp 6… số lượng thây ma càng ngày càng ít, cấp 7… 8… cấp 8… Sở Du Ninh bị dọa sợ nhẹ run rẩy, cấp 8… Cố Đông cũng mới chỉ đỉnh của cấp 8… có phải cô đã làm sai cái gì rồi đúng không? Mắt Sở Du Ninh lộ ra vẻ mờ mịt.

Sau khi con thây ma đầu tiên lên tới cấp 9 thì cuối cùng hắn cũng đã ngừng việc “ăn cơm”, quay đầu nhìn về hướng Sở Du Ninh và Diệp Thần, sau đó đột nhiên xuất hiện ở nóc nhà.

Đây là… chuẩn bị phải chết sao? Sắc mặt Sở Du Ninh cứng đờ, cô đây là… tự mình chơi chết mình? Sóng lớn trong lòng Sở Du Ninh cuồn cuộn, nhưng mà Diệp Thần cũng chẳng thèm ném một một ánh mắt cho con thây ma kia.

Sau đó con thây ma đi đến cách hai người không xa, đột nhiên quỳ xuống.

Sở Du Ninh đột nhiên rùng mình một cái, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn lặng yên quỳ gối ở nơi đó, trong đầu Sở Du Ninh thế mà lại hiện lên bốn chữ vừa buồn cười vừa hoang đường: “Cúi đầu xưng thần…”

Sở Du Ninh giật mình nhìn con thây ma cấp 9 kia, Diệp Thần cũng yên lặng nhìn không trung nơi xa, mặt trời mọc mặt trăng lặn, thậm chí Sở Du Ninh cũng không biết bọn họ đã đứng ở chỗ này bao lâu rồi.

Mãi cho đến khi… tiếng kêu gào và gầm rú của đàn thây ma biến mất hoàn toàn, thì một đám thây ma cấp 9 chạy như bay mà đến từ mỗi góc trong thành phố, tìm được vị trí của mình rồi yên lặng quỳ xuống.

Nhìn đám thây ma cấp 9 dày đặc ở phía sau, đầu óc Sở Du Ninh trống rỗng, mãi cho đến khi có một con thây ma sửa sang khá sạch sẽ nhanh chóng rơi xuống đất, đứng ở phía trước đám thây ma kia, cung kính chào Diệp Thần bằng một quân lễ kỳ lạ.

Hơi thở trên người con thây ma này rõ ràng còn mạnh hơn cả những thây ma cấp 9 kia, có lẽ… hắn chính là cấp 10.

Cuối cùng Diệp Thần cũng đã động đậy, hắn vẫn ôm Sở Du Ninh như cũ, quay đầu nhìn về phía con thây ma cấp 10 kia trầm giọng nói: “Dọn dẹp sạch đi, tại chỗ đợi lệnh!”

“Tuân lệnh.” thây ma cấp 10 kia nhận lệnh rồi sau đó mang theo đám thây ma kia biến mất tại chỗ.

Sau đó cả thành phố sáng rực đủ các loại màu sắc ánh sáng, sau khi ánh sáng biến mất thì những mảnh chân tay cụt của đàn thây ma trên mặt đất đã biến mất toàn bộ, không còn một mảnh, những đồ vật khác lại vẫn được giữ nhìn như ban đầu.

“Sợ à?” Diệp Thần cúi đầu nhìn về phía Sở Du Ninh, nhẹ giọng hỏi. Sắc mặt Sở Du Ninh tái nhợt mím môi, thành thật gật đầu: “Sợ!”

Diệp Thần an ủi sờ sờ đầu của Sở Du Ninh: “Đừng sợ, chúng nó xuất hiện sớm một chút thôi, cho nên sẽ không tham dự vào cuộc chiến giữa thây ma và nhân loại.” Ánh mắt Sở Du Ninh đột nhiên chợt lóe, lời này là có ý gì… Sở Du Ninh đột nhiên phát hiện có lẽ thân phận của 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.