Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 305: Chơi…như thế này



“Nini!” Thẩm Hạo Nguyệt vẫn luôn yên tĩnh không nói lời nào đột nhiên trầm mặt lạnh giọng quát.

“Ai, này này!” Một người phụ nữ trung niên vội vàng bảo vệ đứa bé gái vào trong ngực, âm dương quái khí hét lên: “Trẻ nhỏ nói bậy thôi, lớn tiếng như vậy

làm cái gì, Nini nhát gan, hét lớn như vậy dọa con bé sợ tối gặp ác mộng thì sao!”

“Đúng vậy, đúng vậy, thím ba chấp nhặt với một đứa trẻ làm cái gì.” Một cô gái trẻ khác vội vàng hoà giải. Nếu như… này cũng được coi như hoà giải.

Sở Du Ninh không nói chuyện, nhìn vẻ mặt của toàn bộ người trên bàn, cuối cùng tầm mắt đảo qua gương mặt lúc xanh lúc đỏ của Thẩm Hạo Nguyệt rồi rơi xuống bàn tay đang nắm chặt của Thẩm Hạo Nam, nhìn bộ dáng của hai người… Loại chuyện này có lẽ xảy ra không phải chỉ là một hai lần.

Loại tình huống này có lẽ là không phải bọn họ thông đồng với nhau để làm khó dễ Sở Du Ninh, nói cách khác… Thẩm Hạo Nguyệt ở Tưởng gia cũng không tốt như người ngoài nghĩ.

Ngẫm lại cũng đúng, tình huống của Thẩm gia như thế nào, bây giờ đã là mạt thế, chỉ cần có thể chiếm được tiện nghi thì một chồng nhiều vợ cũng chẳng ai để ý, có rất nhiều người muốn ôm đùi Tưởng Thanh Vũ nhưng cố tình Tưởng Thanh Vũ lại chỉ nhào vào một mình Thẩm Hạo Nguyệt, không nói tới điều này thì cả ngày hắn cũng không ở nhà… Mỗi ngày của Thẩm Hạo Nguyệt sao có thể trôi qua tốt được.

Thẩm Hạo Nam vừa muốn đứng lên đã bị Sở Du Ninh ngăn cản, cô cười tủm tỉm nhìn về phía đứa bé gái: “Nini đúng không? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Nini nhìn nụ cười của Sở Du Ninh cũng thấy choáng váng: “Em… Em năm tuổi…”

Sở Du Ninh cười càng thêm dịu dàng: “Năm tuổi đã biết hoa khôi rồi, vậy em có thể nói cho chị biết hoa khôi có ý gì không?”

Đôi mắt của Nini đột nhiên tỏa sáng: “Em biết, chính là để cho rất nhiều đàn ông chơi!” Nói xong còn tỏ vẻ mặt ta đây nói rất đúng chưa, ngươi mau khen ta đi.

Sở Du Ninh cười gật đầu: “Nini thật lợi hại, hiểu cũng thật nhiều!” Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Hạo Nam vẫn cười như cũ nói: “Về sau chúng ta vẫn nên dọn ra ngoài ở đi, giáo dục của Tưởng gia đúng là không dám khen tặng, mạt thế mới có mấy ngày mà đã hoành tráng tới mức dạy trẻ con cách lấy lòng đàn ông?”

Nghe thấy Sở Du Ninh nói, Tưởng lão gia tử đột nhiên trầm mặt, người đàn bà trung niên ôm Nini vẻ mặt đầy tức giận: “Cô nói bậy!”

“Chậc chậc.” Sở Du Ninh nhìn người phụ nữ trung niên liên tục lắc đầu: “Đây là giáo dưỡng thế gia sao? Cũng may tôi sinh ra trong một gia đình bình dân, nếu không nào có tư cách mà chơi nhiều đàn ông ưu tú đâu cơ chứ.” Nói rồi, Sở Du Ninh lại nhìn về phía Nini: “Em có biết tôi chơi đàn ông như thế nào không?”

Nini ngẩng đầu nhìn nhìn người phụ nữ trung niên, giống như bị lửa giận của bà ta dọa sợ: “Nini… Không biết.”

“Tôi nha…” Sở Du Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng lão gia tử.

“Câm mồm!” Tưởng lão gia tử sợ cô lại nói ra câu gì đó kinh người nên vội vàng gào lên với cô.

Nhưng Sở Du Ninh lại chỉ cười cười, sau đó giơ tay, một con dao băng đột nhiên lao thẳng xuống bàn chỗ Tưởng lão gia tử, trực tiếp đập vỡ bát của lão: “Chơi như vậy này!”

“Làm càn!” mấy người đàn ông có bản lĩnh ở Tưởng gia đều ra ngoài hết rồi, ngoại trừ mấy dị năng giả cấp thấp ngoài ý muốn, còn lại đều là người thường, một con dao băng này Sở Du Ninh suýt nữa đã dọa Tưởng lão gia tử tè ra quần.

Sở Du Ninh lại thu hồi ánh mắt thong thả lau lau tay: “Có lẽ các người 80% cũng không biết, hôn ước giữa tôi và Thẩm Hạo Nam này còn là do Tưởng Thanh Vũ tới cầu đấy, kể cả là Tưởng Thanh Vũ thì cũng không dám kiêu ngạo như vậy ở trước mặt tôi đâu, huống chi các người ở đây chỉ giống như rác rưởi tôi tiện tay là có thể bóp ch*t!” Nói xong Sở Du Ninh ném khăn tay ở trên bàn, nhìn về phía người phụ nữ trung niên: “Mạt thế đến vô cùng hỗn loạn, chưa biết là ai hại chết ai, bà nói xem… lỡ như để người ta biết.” ngữ khí của Sở Du Ninh càng ngày càng chậm nhìn khuôn mặt càng ngày càng tái nhợt của người phụ nữ trung niên cô cười: “Kéo bà ra ngoài đút cho thây ma ăn thì cũng coi như tiện nghi cho bà!”

“Đại bá nương… làm sao vậy? Á… Nước tiểu!” Cô gái vừa gọi Thẩm Hạo Nguyệt là thím ba lập tức kinh hãi đứng lên, ghê tởm che mũi.

Sở Du Ninh lại đứng lên: “Tôi ăn no rồi, các người…cứ… tiếp tục!” Dứt lời, cũng không quay đầu lại rời đi.

Cô tới đây là để khai thác nhân mạch, cũng không phải là tới đây để chơi trò trạch đấu với mấy người này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.