Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 308: Anh em cột chèo



“Chúng ta tới đây là để thu thập cô đấy, đồ tiện nhân!” Thiếu gia nhỏ nhất Tưởng gia đỏ mắt gào lên, trong ánh mắt còn lập loè lệ quang, vừa nhìn chính là một tên chưa bao giờ trải sự đời.

“Ồ?” Sở Du Ninh nhướng mày hờ hững: “Thì ra là thế à.” Nói rồi cô xoay xoay khẩu súng ở trong tay: “Vậy thì thật đúng là hiểu lầm rồi, ai bảo các người không nói sớm, nếu như nói sớm…” trong mắt Sở Du Ninh hiện lên một tia sát ý: “Tôi sẽ để lại một mạng cho mấy người!”

Những lời này của Sở Du Ninh vừa nói ra, toàn bộ sân yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Tưởng Thanh Vũ nhìn Sở Du Ninh khẽ nhíu mày, cuối cùng trầm giọng nói: “Đem lão tam về trước đi.”

“Đại ca! Dị năng của tôi mất rồi!” Tam thiếu gia Tưởng gia sụp đổ bắt lấy tay của Tưởng Thanh Vũ.

Tưởng Thanh Vũ khựng lại, tầm mắt dừng ở khẩu súng trong tay Sở Du Ninh: “Đi về trước đi, tôi sẽ nghĩ cách sau.”

Tam thiếu gia Tưởng gia không còn cách nào chỉ có thể chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút!” Sở Du Ninh lạnh lùng cười: “Tôi đồng ý cho các người đi à?” Nói rồi cô nhìn về phía Tưởng Thanh Vũ: “Có phải Tưởng tiên sinh nên cho tôi một công đạo hay không!”

Tưởng Thanh Vũ đã từng điều tra Sở Du Ninh nên tất nhiên biết cô là người nếu không phạm ta thì sẽ không ra tay, nếu không phải Tưởng gia để nhược điểm rơi vào trong tay cô thì cô cũng không dám càn rỡ như này.

“Tôi thay mặt Tưởng gia xin lỗi cô trước! Tình hình cụ thể đợi tôi hiểu rõ rồi sẽ tới tìm cô bồi tội.” Tưởng Thanh Vũ bình tĩnh nói.

“Thay mặt Tưởng gia xin lỗi?” Sở Du Ninh nhướng mày: “Không không không… cái anh cần xin lỗi tôi là do anh trị gia không nghiêm!”

Tưởng Thanh Vũ cười: “Là Tưởng mỗ trị gia không nghiêm, gửi lời xin lỗi tới Sở tiểu thư ở chỗ này.”

Sở Du Ninh như có suy nghĩ gì đó nhìn Tưởng Thanh Vũ một cái: “Tưởng tiên sinh, nếu cứ mặc kệ như này thì Tưởng gia thật sự sẽ bị phế đi. Nếu như hôn ước của tôi mà không đạt được ích lợi tương ứng, vậy thì… cũng đừng trách tôi không khách khí!” Dứt lời, Sở Du Ninh lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tưởng Thanh Vũ một cái, sau đó nhanh chóng rời đi, cô vẫn còn chưa quên việc mình phải về Sở gia đâu.

Sở Du Ninh vừa mới bước ra sân đã thấy được Bạch Lạc đứng ở nơi đó, mắt cô nhìn thẳng như không thấy hắn ở đó, đến nỗi Thẩm Hạo Nam đi theo phía sau cô cũng chỉ tà tà liếc mắt nhìn Bạch Lạc một cái.

“Sở tiểu thư có bản lĩnh thật lớn! Đến cả Tưởng Thanh Vũ cũng phải kiêng kị cô ba phần!” Bạch Lạc cười lạnh nói. Bước chân Sở Du Ninh hơi ngừng, quay đầu nhướng mày: “Anh là người Tưởng gia?”

Ánh mắt Bạch Lạc trầm xuống: “Sao đây, Sở tiểu thư là muốn giả bộ không quen biết tôi?”

Ánh mắt Sở Du Ninh lộ ra nghi hoặc: “Chẳng lẽ tôi nên quen anh sao?”

Ánh mắt Bạch Lạc lạnh băng đứng thẳng: “Sở tiểu thư đúng thật là quý nhân hay quên, chẳng lẽ cô không nhớ Ngụy Tử Vi sao?”

Sở Du Ninh nhìn Bạch Lạc một cái, Thẩm Hạo Nam thừa cơ thấp giọng nói: “Hắn là chồng của Ngụy Tử Vi.”

“A!” Sở Du Ninh lộ ra biểu tình chợt nhận ra: “Là người đàn ông thích tìm cho mình “anh em cột chèo” đó à?” Nói tới đây Sở Du Ninh có nụ cười cười thâm ý khác: “Cái sự yêu thích này của tiên sinh thật đúng là chưa từng có, sau này

chắc cũng chả có ai, có phải là Ngụy Tử Vi lâu rồi cũng chưa trở về đúng không? Đừng lo lắng, lần này tôi sẽ giúp anh tìm mấy anh em cột chèo khác lợi hại hơn, thú vương trong đấu trường thú anh hẳn là biết đúng không? Tuy rằng Ngụy Tử Vi đã biến thành một bà lão nhưng chắc chắn nó cũng không chê đâu.”

Nói xong, Sở Du Ninh cười như chuông bạc, sau đó lắc đầu rời đi. Đừng tưởng cô không biết Ngụy Tử Vi quay về đòi dị năng là ai xúi giục, hắn không trêu chọc cô thì thôi, còn nếu dám… phải có sự chuẩn bị sẽ bị tức chết.

Bạch Lạc đúng thật là bị tức giận như muốn nổ tung, người phụ nữ này thật đúng là dám! Cô buộc hắn phải cưới Ngụy Tử Vi chẳng lẽ một chút áy náy cũng không có sao? Thế mà còn dám nói là không quen biết hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.