Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 309: Suy bụng ta ra bụng người



Cả đầu óc của Thẩm Hạo Nam đều là cảnh tượng Sở Du Ninh che chở hắn, càng nghĩ càng không nhịn nổi mà nở nụ cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu, lúc Sở Du Ninh quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy liền ngạc nhiên.

Cẩn thận suy nghĩ lại thì tuổi của Thẩm Hạo Nam cũng không lớn, chỉ lớn hơn Sở Du Nhàn một tuổi, nhưng mà tại vì bình thường vẫn luôn trốn ở trong áo choàng, kể cả có lộ mặt thì cũng là bộ dạng người sống chớ gần bộ dáng làm Sở Du Ninh cũng không chú ý tới.

Sở Du Ninh vừa định cùng nói một câu với Thẩm Hạo Nam thì cách đó không xa vang lên một đoạn đối thoại.

“Hạo Nguyệt à, cũng không phải mẹ làm khó dễ con, dù như nào thì con cũng phải để cho Thanh Vũ lưu đời sau chứ? Nếu con không thích thì đợi đứa trẻ sinh ra rồi thì đuổi người đàn bà kia đi, đứa nhỏ ở bên cạnh con do con nuôi lớn thì con chính là mẹ ruột của nó!”

Sở Du Ninh kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Hạo Nam: “Anh rể của anh cho chị anh đội nón xanh à? Đến cả con cũng có luôn rồi?” Có thể là do yếu tố hoàn cảnh cho nên sau mạt thế tỉ lệ con người mang thai càng ngày càng ít, hơn nữa không phải mang thai rồi thì chắc chắn cũng sẽ sinh được con, cho nên Sở Du Ninh cũng quên luôn chuyện có thể mang thai này.

“Không có chuyện đó! Anh rể không phải là người như vậy!” Thẩm Hạo Nam thẳng thừng lắc đầu “Là do bọn họ ép buộc chị tôi đi tìm anh rể để nói chuyện, mỗi lần anh rể trở về bọn họ đều sẽ tới nói như vậy.” Thẩm Hạo Nam tức giận nói.

“Vậy anh chỉ nhìn như vậy thôi à?” Như này cũng đâu phải tính cách của Thẩm Hạo Nam, nhớ trước đây hắn chính là vì Triệu Tiêm Tiêm mà muốn giết cô.

Tâm tình tốt đẹp của Thẩm Hạo Nam biến mất trong nháy mắt: “Chị ấy không cho tôi quản, chị ấy nói chị ấy thật sự…” Lời còn chưa nói hết Thẩm Hạo Nam thật sự nói không nên lời.

Đúng thật cái gì? Sở Du Ninh nhướng mày, nghĩ đến thân thể của Thẩm Hạo Nguyệt… 80% là không thỏa mãn được Tưởng Thanh Vũ… với kinh nghiệm duyệt qua vô số đàn ông của Sở Du Ninh mà nói, Tưởng Thanh Vũ cũng không phải là một người dễ hầu hạ, nếu như để hắn sướng hết cỡ một lần, chắc chắn Thẩm Hạo Nguyệt không sống nổi.

Nghĩ lại thân phận và địa vị của Tưởng Thanh Vũ và cả thời thế bây giờ, người Tưởng gia tìm vợ bé cho Tưởng Thanh Vũ cũng không có gì sai. Nhưng… như này cũng quá xen vào việc người khác rồi, theo Sở Du Ninh, căn bản Tưởng Thanh Vũ không cần cái này, hắn có thiên hạ là đủ rồi.

Nhưng cho dù như nào thì cách mà Thẩm Hạo Nguyệt xử lý cũng không đúng, nếu như cô ta không thể giữ được Tưởng Thanh Vũ vậy thì nên để cho Tưởng Thanh Vũ tự mình mà xử lý, chứ không phải vẫn luôn một lòng một dạ cầu toàn, thay thế Tưởng gia che đậy cái đàn cực phẩm này.

Tất nhiên, cuộc sống của người ta như nào thì cũng chẳng liên quan gì tới cô hết, có thể Thẩm Hạo Nguyệt lại thích như vậy thì sao.

Trở lại Sở gia Sở Du Ninh nhướng mày, không ngừng có người ra ra vào vào. Nói cũng thật buồn cười, Sở Du Ninh thân là gia chủ mà đây mới là lần thứ 2 bước vào Sở gia, tám phần còn không quen thuộc Sở gia bằng những người này.

Khi cô còn đang âm thầm cảm thán thì từ trong nhà đột nhiên vang lên một tiếng kêu thê thảm: “Chị!” Sau đó dưới ánh mắt trợn mắt há hốc mồm của mọi người, Sở Du Nhàn đỏ bừng hai mắt chạy như bay đến…

Sở Du Ninh khẳng định không nhìn lầm, những người trong viện đều bị Sở Du Nhàn dọa tới mức linh hồn xuất khiếu.

Sở Du Nhàn giống như một con gấu ôm chặt lấy Sở Du Ninh: “Chị… cuối cùng chị cũng trở lại rồi.” Bộ dáng kia ủy khuất vạn phần, làm như Sở Du Ninh

không ở đó hắn bị mọi người bắt nạt vậy.

Thẩm Hạo Nam ngây ngốc đứng ở một bên, tuy rằng Sở Du Ninh bị người đàn ông khác ôm làm hắn rất không thoải mái, nhưng mà… xem diện mạo hai người bọn họ giống y nhau, lại còn thêm tiếng chị trong miệng gia hỏa này, tiếng quát ra đến miệng lại nuốt ngược vào trong.

Suy bụng ta ra bụng người, Thẩm Hạo Nam tuy chưa bao giờ ôm Thẩm Hạo Nguyệt nhưng mà cũng rất thân thiết với chị của mình. Đáng tiếc Thẩm Hạo Nam đơn thuần cũng không biết, em trai… cũng sẽ mơ ước cơ thể của chị gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.