Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 324: Bắn không (H Thẩm Hạo Nam)



“A…” Sở Du Ninh thoải mái rên nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại hưởng thụ. Kỹ thuật của Thẩm Hạo Nam cũng không tốt, có chút lỗ mãng, nhưng sự vội vàng kia lại giống như muốn nuốt sạch từng giọt nước của cô làm Sở Du Ninh hưng phấn nắm chặt xích sắt.

Thẩm Hạo Nam muốn ôm Sở Du Ninh nhưng tay của mình vẫn còn đang bị xích sắt trói chặt, hắn vội vàng ngẩng đầu lên từ giữa hai chân cô: “Để cho tôi đi vào có được không?”

Khóe miệng Sở Du Ninh cong lên thành một nụ cười xấu xa: “Anh kêu dễ nghe một chút thì tôi để cho anh cắm vào được không?”

Thẩm Hạo Nam đã bị dục vọng chi phối, căn bản chẳng nhớ nổi là phòng ở đây không có hiệu quả cách âm, hắn liên tục gật đầu: “Được!”

Sở Du Ninh vừa lòng gật đầu, sợi xích chậm rãi lỏng ra, tiểu huy*t ướt đẫm của cô trượt xuống từ bên miệng hắn, lưu lại một vệt nước dọc theo ngực của hắn, cuối cùng dừng lại ở đỉnh đầu côn th*t của hắn.

Thẩm Hạo Nam đã sớm không chờ nổi, hắn đột nhiên ưỡn người lên, côn th*t cứng như muốn nổ tung cuối cùng cũng được chọc vào tiểu huy*t đói khát của Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh theo bản năng co bóp thật chặt tiểu huy*t, cẩn thận cảm nhận gân xanh nổi ở trên côn th*t của hắn: “A… thật là sướng!”

Câu trả lời của Thẩm Hạo Nam chính là một cú đâm chọc cực kỳ mạnh.

Thật ra tư thế này cũng không làm Thẩm Hạo Nam tận hứng, hắn liều mạng dùng tốc độ va chạm càng lúc càng nhanh, thịt va chạm vào thịt đã tạo nên âm thanh bạch bạch bạch hòa cùng với âm thanh rầm rầm của xiềng xích.

Hắn vừa sướng vừa cảm thấy bực bội, muốn bắt lấy cô, muốn thao càng sâu hơn nữa, đâm ác liệt hơn nữa. Sự trống rỗng và nôn nóng như vậy đã làm hắn nhịn không được mà gào lên, đôi mắt cũng đỏ bừng, cuối cùng hắn đã thoát khỏi xích sắt và nắm lấy eo của Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh hoảng sợ, cô vừa định trốn ra phía sau thì đã bị Thẩm Hạo Nam ôm trở về, côn th*t thô to đột nhiên chọc vào miệng tử c*ng của cô. Thẩm Hạo Nam điên cuồng va chạm với sự giúp đỡ của xích sắt, cảm giác thỏa mãn đột ngột đã làm giọng của hắn kêu to hơn nữa: “A… A…” Mỗi một lần đâm hắn lại kêu một tiếng, cái âm thanh kia cho dù là người không biết chuyện đời cũng có thể nghe ra được hắn sướng tới cỡ nào.

Đột nhiên Thẩm Hạo Nam ngậm miệng lại, hắn ngửa cổ cắn chặt răng, tốc độ va chạm càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, đã trực tiếp làm cho Sở Du Ninh lên cao trào.

Cùng với sự co rút ở trong tiểu huy*t của Sở Du Ninh hắn lại dùng hết sức lực đâm thêm vài cái, cuối cùng b.ắn ra tinh hoa đã tích tụ trong vài tháng.

Sở Du Ninh vừa bình tĩnh lại vừa liến mút côn th*t của hắn, giống như muốn ép tới một giọt tinh d*ch cuối cùng của hắn, theo động tác liến mút của cô Thẩm Hạo Nam lại cứng rồi.

Hắn ngẩng đầu nhìn thấy cánh tay đang quấn xích của Sở Du Ninh bị thít quá chặt nên đã thành những vết đỏ thì vội vàng thả cô xuống, nhưng côn th*t vẫn như cũ cắm ở trong tiểu huy*t của cô, cứ để tư thế như này hắn ôm Sở Du Ninh tới trên giường.

Một vòng hành trình mới lại bắt đầu.

Thẩm Hạo Nguyệt xấu hổ liếc mắt nhìn Tưởng Thanh Vũ một cái, cô ta không nghĩ tới hai người này vẫn luôn an an tĩnh tĩnh, một khi làm t.ình thế mà lại có thể thiên lôi động địa hỏa, đến cả tiếng kêu vang dội kia của Thẩm Hạo Nam… có lẽ toàn bộ Tưởng gia đều nghe thấy được.

Thẩm Hạo Nguyệt đỏ mặt xoay người, nếu không hay là… vẫn nên mua cho đôi vợ chồng son bọn họ một tân phòng ở bên ngoài?

Tưởng Thanh Vũ cũng có chút cảm thấy không biết nói gì, giới trẻ bây giờ đều chơi lớn như này à? Điều làm hắn không hiểu được nhất chính là, Thẩm Hạo Nam kêu lớn tiếng như vậy làm gì, loại việc này không phải là do đàn bà con gái kêu sao?

Ánh mắt Tưởng Thanh Vũ lóe lên, trong đầu lại vang lên tiếng kêu lớn của Thẩm Hạo Nam và tiếng rên khó nhịn như một con mèo nhỏ của Sở Du Ninh, sau khi phản ứng được mình đang nghĩ cái gì sắc mặt Tưởng Thanh Vũ tái xanh, vội vàng quăng hết ra khỏi đầu óc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.