Sở Du Ninh hoảng sợ, co rúm lại trốn ra phía sau Thẩm Hạo Nguyệt: “Ngày đó tất cả mọi người ở trong phòng họp đều nghe được, không tin… các người hỏi anh rể đi!”
Tưởng lão gia tử và mẹ Tưởng theo bản năng nhìn về phía Tưởng Thanh Vũ, cái này đã làm Tưởng Thanh Vũ cảm thấy xấu hổ, hắn chưa bao giờ đánh giá người khác, huống chi đương sự còn ở trước mặt.
Nhưng… hắn lại không phản bác, Tưởng lão gia tử và mẹ Tưởng lập tức hiểu ra, thái độ đối với Trần Dật lập tức lạnh nhạt hơn rất nhiều.
“Trẻ nhỏ không hiểu chuyện nói lung tung, Trần tiểu thư đừng để ý!” Lục Dĩ Minh cười tủm tỉm hoà giải, hắn biết Sở Du Ninh sẽ không thật thà như vậy.
Bị Lục Dĩ Minh dùng mấy lời lung tung ngắt lời một cách vô nghĩa, Trần Dật muốn giải thích cũng không thể rõ ràng, với cả… Lục Dĩ Minh sao lại có thể không biết xấu hổ nói Sở Du Ninh là trẻ nhỏ?
Lời nói của Sở Du Ninh có chút trắng trợn thô tục nhưng không thể nói là không có tác dụng, lần này Tưởng gia gọi Trần Dật tới ăn cơm có mục đích là gì? Tất nhiên là muốn bắc cầu giật dây giữa Tưởng Thanh Vũ và cô ta, Sở Du Ninh nói thẳng cô ta có bệnh, người phụ nữ có bệnh mà các người cũng dám nhét cho Tưởng Thanh Vũ bắt hắn cưới sao?
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù Trần Dật được phát hiện là thật sự không có bệnh, nhưng quỷ mới biết cô ta có phải đã từng lên giường với Tư Đế Văn hay chưa, một tên đàn ông nhìn thấy phụ nữ thì bước đi không nổi, lại còn hành hạ phụ nữ đến chết, chỉ nghĩ cũng đã thấy ghê tởm. Người phụ nữ có liên quan đến người đàn ông như thế sao có thể xứng đôi với người ưu tú nhất của Tưởng gia được sao?
Với thói quen tự cao tự đại của người Tưởng gia thì tất nhiên sẽ cảm thấy cô ta không xứng rồi!
“Nguyệt Nguyệt, con đừng chỉ ăn mỗi rau, mau uống chén canh, canh này là do mẹ tự xuống bếp làm đấy!” Mẹ Tưởng nhẹ giọng nói với Thẩm Hạo Nguyệt.
Sau khi có Trần Dật để so sánh, bỗng dưng Tưởng phu nhân cảm thấy vẫn là Thẩm Hạo Nguyệt nhìn thuận mắt hơn một chút, không nói tới chuyện ngoan ngoãn hiểu chuyện mà thể xác và tinh thần còn vô cùng, khá hơn nhiều mấy người đàn bà lung tung rối loạn.
Thẩm Hạo Nguyệt kinh ngạc mở to mắt nhìn, mẹ Tưởng trước giờ chưa từng đối xử với cô ta tốt như vậy.
Thẩm Hạo Nguyệt còn chưa phản ứng thì Tưởng Thanh Vũ đã phản ứng lại luôn, hắn tự tay lấy cho cô ta một chén canh: “Mau uống khi còn nóng đi!”
Tưởng Thanh Vũ thuận thế chủ động nhắc tới việc trước đây lại có thêm Lục Dĩ Minh trợ công. Trần Dật là người câm ăn phải hoàng liên, có khổ mà nói không nên lời, biểu tình cũng cứng ngắc, mà cố tình một bàn người Tưởng gia giống như là không nhìn thấy cô ta.
Trần Dật có chút ngốc, cô ta không rõ đám người Tưởng gia là bị làm sao vậy, không phải bọn họ rất ghét Sở Du Ninh sao, sao Sở Du Ninh nói cái gì bọn họ cũng tin cả vậy? Bọn họ không có đầu óc sao?
Nếu như nói vấn đề khác có lẽ người Tưởng gia thật đúng là sẽ không để ý tới Sở Du Ninh, nhưng chuyện cô nói này lại có liên quan trực tiếp đến Tưởng Thanh Vũ, bọn họ thà rằng giết lầm chứ tuyệt đối sẽ không sẽ bỏ qua, dù sao thì Tưởng Thanh Vũ là chỗ dựa của bọn họ, bọn họ không dám đánh cuộc.
Lại nói… người Tưởng gia thật đúng là không thông minh cho lắm, nếu không cũng đã không bày ra mấy chuyện kỳ ba như thế này. Cho nên mặc kệ kỹ thuật diễn của Sở Du Ninh có cường điệu tới đâu thì bọn họ cũng sẽ tin.
Điều quan trọng nhất mà Trần Dật vừa trở về có lẽ không biết, nhưng toàn bộ thế gia ở trong thủ đô thì không có ai mà không biết, trong tay Sở Du Ninh khống chế mạng lưới tin tức khổng lồ cho nên chuyện Sở Du Ninh nói có mức độ tin tưởng vô cùng cao, cho dù cô có nói dối thì bọn họ cũng chỉ biết thà rằng tin có còn hơn là không…
Điều đáng nhắc tới nhất chính là kỹ thuật diễn lần này của Sở Du Ninh thật sự quá xuất sắc, cô không phải không thể diễn mà không bị lộ chút nào, chỉ là cô muốn khiến cho Trần Dật có loại cảm giác mọi người đều say mình ta tỉnh, như vậy mới làm Trần Dật càng thêm nghẹn khuất.
Nghĩ đến trong lòng Trần Dật đang rất suy sụp thì cả thể xác và tinh thần của Sở Du Ninh vô cùng thoải mái. Muốn đấu với cô thì cô ta vẫn còn non một chút.
Nhưng mà điều làm Sở Du Ninh không nghĩ tới chính là, trước khi đi Trần Dật lại chân thành kéo Thẩm Hạo Nguyệt qua một bên, cô ta đề phòng nhìn Sở Du Ninh một cái, mới thấp giọng nói: “Cho dù là như thế nào thì tôi cũng phải nhắc nhở cô, tốt nhất là nên làm cho con đàn bà Sở Du Ninh kia dọn ra đi, nếu không… cô chính là dẫn sói vào nhà!”
Trần Dật cảm thấy Sở Du Ninh chính là trà xanh, Thẩm Hạo Nguyệt lại để cho loại phụ nữ này tiếp cận Tưởng Thanh Vũ chính là đã cho Sở Du Ninh cơ hội để quyến rũ hắn. Vốn dĩ Trần Dật còn cho rằng Tưởng Thanh Vũ có thể nhìn rõ kỹ
thuật diễn vụng về của Sở Du Ninh nhưng cô ta lại không nghĩ tới đến cả Tưởng Thanh Vũ cũng mù mắt.
Cho nên, mặc kệ xuất phát từ góc độ nào thì cô ta cũng phải nhắc nhở Thẩm Hạo Nguyệt.