Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 331: Thụ tinh ống nghiệm



Sở Du Ninh nhướng mày nhìn theo bóng dáng xa dần của Thẩm Hạo Nguyệt, sau đó mới nói vọng về phía Trần Dật: “Đầu óc cô là bị lừa đá sao? Cô không biết cái thứ được gọi là thụ tinh trong ống nghiệm à? Muốn có con thì cùng lắm chỉ cần nuôi một cái là được rồi, dựa vào cái gì mà phải cưới cô vào cửa chứ?”

Trần Dật lạnh lùng nhìn Sở Du Ninh một cái: “Bây giờ là mạt thế, chỗ nào sẽ làm thụ tinh ống nghiệm cho cô!” Sở Du Ninh lại chỉ nở nụ cười thiên kiều bá mị: “Một cái ống nghiệm thụ tinh mà thôi, có gì khó đâu!” Cái khác thì không đáng nói, chứ cái này khẳng định tiến sĩ K có thể làm được.

Sắc mặt Trần Dật đột nhiên thay đổi, chẳng lẽ cô thật sự có thể tìm được nơi thụ tinh ống nghiệm? Phải biết rằng theo như tính cách của Tưởng Thanh Vũ, nếu như có thể thụ tinh trong ống nghiệm thì hắn khẳng định sẽ không đồng ý cưới thêm người nào nữa. Không đúng, chuyện này là không thể! Bây giờ là mạt thế rồi, chỉ cần sinh bệnh thôi cũng chưa chắc đã có thuốc mà chữa, làm sao có điều kiện để mà thực hiện thụ tinh trong ống nghiệm.

Sở Du Ninh lại không hề để ý tới Trần Dật lững thững rời đi.

“Em… Thật sự có thể giúp chị và anh rể có thể thụ tinh trong ống nghiệm sao?” Thẩm Hạo Nam đột nhiên chạy tới vội vàng hỏi.

Sở Du Ninh thở dài trong lòng, cũng là mạt thế rồi, phụ nữ thế mà cũng phải đối diện với vấn đề con nối dõi này, người Tưởng gia đúng là có cuộc sống quá nhàn nhã, vẫn là nên ném bọn họ vào đám thây ma chơi chơi mấy ngày, xem bọn họ còn dám nghĩ đến chuyện có con nữa hay không.

“Đương nhiên, K có thể!” Sở Du Ninh biết Trần Dật vẫn có thể nghe thấy cho nên trả lời vô cùng dứt khoát.

“Vậy…” Thẩm Hạo Nam kích động nắm lấy tay Sở Du Ninh.

“Vấn đề bây giờ không phải có thể thụ tinh ống nghiệm hay không mà là vấn đề anh rể của anh có thể sinh con hay không thôi.” Sở Du Ninh bĩu môi, thật ra vấn đề ở đây không phải là có thể có con hay không mà là cơ thể gầy yếu kia của Thẩm Hạo Nguyệt căn bản không thể thỏa mãn Tưởng Thanh Vũ, nhưng cũng may Tưởng Thanh Vũ cũng không có dục vọng ở cái phương diện này, hai người bọn họ thật sự rất xứng đôi.

Tất nhiên, Trần Dật ở phía sau hai người, Sở Du Ninh cũng không thể nói lời thật này ra, cho nên không hề do dự ném cái nồi này lên người Tưởng Thanh Vũ.

Ánh mắt Trần Dật khi nghe được lời này thì lập tức thay đổi, có ý gì, chẳng lẽ người không thể sinh con là Tưởng Thanh Vũ? Nhưng… có thể sinh con hay không thì đã sao, cô ta chỉ muốn gả cho Tưởng Thanh Vũ chứ không phải muốn sinh con với hắn.

Có lẽ Trần Dật thật sự điên rồi, Tưởng Thanh Vũ đã thành chấp niệm trong lòng cô ta…

Vốn dĩ Thẩm Hạo Nguyệt định để Sở Du Ninh và Thẩm Hạo Nam dọn ra ngoài ở nhưng Trần Dật đã nói như vậy, nếu như cô ta lại để cho bọn họ ra ngoài chẳng phải là sẽ làm cho Sở Du Ninh hiểu lầm sao.

Thẩm Hạo Nguyệt đành phải bỏ qua ý tưởng này, nhưng mà… người trẻ tuổi thật sự quá làm người khác không nói nên lời, mỗi buổi tối đều lăn lộn chẳng sợ đau thận, sau đó còn dọa cho Tưởng Thanh Vũ cũng không dám trở lại, chỉ có một mình Thẩm Hạo Nguyệt ngồi góc tường nghe, mãi cho đến khi Thẩm Hạo Nam thấy tinh thần của Thẩm Hạo Nguyệt không tốt lắm, quầng thâm mắt đặc biệt nghiêm trọng thì lúc này mới có lương tâm phát hiện ra…

Một tiểu bối ở Tưởng gia đưa tới cho Sở Du Ninh một phong thư, người gửi là Bạch Lạc, hẹn cô ăn một bữa cơm, nói có thứ tốt muốn cho cô xem, hơn nữa cô cần phải đi một mình.

Sở Du Ninh nhướng mày, cái này rõ ràng là Hồng Môn Yến nha!

“Không cho đi!” Thẩm Hạo Nam trầm mặt nói. Thấy vẻ mặt của Sở Du Ninh như đang suy nghĩ gì đó, nhìn dáng vẻ cô giống như thật sự muốn đi, Thẩm Hạo Nam biết chuyện cô đã quyết định thì không ai có thể thay đổi, cuối cùng đành chỉ có thể tỏ vẻ đáng thương nói: “Muốn đi thì tôi đi với em…”

Sở Du Ninh sờ đầu hắn có lệ: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi.”

Thẩm Hạo Nam rất lo lắng nhưng cũng chẳng thể làm Sở Du Ninh thay đổi suy nghĩ. Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Du Ninh rời đi.

Bạch Lạc hẹn trong khách sạn của Bạch gia, lại còn là phòng tổng thống, lúc Sở Du Ninh vào phòng thì Bạch Lạc đã chờ sắn ở nơi đó, cửa sổ vô cùng lớn từ trần xuống sát đất, ngay cạnh là một cái bàn ăn tinh xảo bằng ngà voi, cái ngà voi này còn là của con voi biến dị cấp 6, voi biến dị cấp 6 không quá nguy hiểm nhưng rất hiếm có, có một bàn ăn như này cũng coi như là rất có năng lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.