Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 338: Ai dám



Đừng nói Sở Du Ninh ngốc, Tưởng Thanh Vũ so với Sở Du Ninh còn ngốc hơn, hắn hoàn toàn không hiểu được tình huống bây giờ là như nào, nếu như nói ở đây đều là những người đàn ông của Sở Du Ninh thì khẳng định hắn không nên xuất hiện ở chỗ này, nhưng nếu như nói là lý do khác thì hắn bối rối luôn rồi.

Đặc biệt là thuộc hạ của hắn là Lục Dĩ Minh và Lôi Dịch cũng ở đây, ngay cả cậu em vợ Thẩm Hạo Nam cũng thế, bọn họ sẽ không hiểu lầm hắn có ý đồ gì với Sở Du Ninh chứ?

Tưởng Thanh Vũ hoảng sợ, theo bản năng muốn tắt cái video đi, ai ngờ Cố Nam như là biết được đột nhiên thoắt cái tiến tới lồng sắt rồi bóp cổ Sở Du Ninh: “Ai dám tắt video thì tôi sẽ bóp ch*t cô ta!”

Nghe thấy hắn nói như vậy tay Tưởng Thanh Vũ run lên, điện thoại cũng rơi xuống bàn, hắn vội vàng cầm điện thoại lên kiểm tra sợ không cẩn thận lại tắt mất video.

Thật ra hắn đúng là đã chạm phải nút tắt cửa sổ nhưng trên đó lại hiện ra một cửa sổ nhắc nhở có muốn đóng hay không, Tưởng Thanh Vũ vội vàng chọn không lúc này mới lại nhìn vào điện thoại tiếp.

Sở Du Ninh vẫn trần như nhộng ở trước mặt Cố Nam, cánh tay trái của hắn đang ôm chặt eo thon của cô, còn tay phải thì bóp cổ.

Sở Du Ninh vì thiếu dưỡng khí mà sắc mặt càng ngày càng hồng, nhưng đôi mắt lạnh băng vẫn không hề có cảm xúc, giống như người sắp bị bóp ch*t căn bản là không phải cô.

Tất cả mấy người đàn ông đều hoảng sợ, ngay cả Bạch Lạc cũng bất giác cảm thấy lo lắng. Trong mắt Bạch Lạc, Cố Nam chính là một tên điên, dù hắn làm ra chuyện gì thì cũng không làm người ra cảm thấy kinh ngạc. Cho nên… hắn thật sự sẽ giết Sở Du Ninh sao?

Cố Nam bóp cổ Sở Du Ninh hướng trên màn hình: “Sao vẫn còn thiếu hai người?” Nói rồi tầm mắt rơi xuống trên người Bạch Lạc.

Chỉ thấy đèn đỏ ở màn hình của Bạch Lạc biến thành màu xanh lục, âm thanh của Bạch Lạc liền vang lên: “Tiến sĩ K đang ở căn cứ Tự Do, trễ chút chuyện lát sẽ có mặt!” Vừa dứt lời, một màn hình nhấp nháy sau đó bên trong xuất hiện gương mặt của tiến sĩ K.

K liếc mắt một cái đã thấy Sở Du Ninh, sắc mặt lập tức trầm xuống, miệng của hắn mấp máy như muốn nói gì đó nhưng mọi người căn bản không nghe được, đầu tiên hắn hơi dừng lại, sau đó không biết gõ gõ gì đó trên máy tính đột nhiên mọi người liền có thể tự do nói chuyện!

“Cố Nam, mày buông Ninh Ninh ra!” Cố Đông lên tiếng đầu tiên, nhưng mà anh nói ra lại đã chọc giận Cố Nam, hắn bóp càng thêm mạnh tay. Sắc mặt Cố

Đông lập tức trắng bệch.

Lục Dĩ Minh khẽ nhíu mày, cuối cùng trầm giọng nói: “Nếu như có chuyện gì thì bình tĩnh nói chuyện, cho dù mục đích của cậu là cái gì thì tiền đề cần thiết là Ninh Ninh phải hoàn hảo không bị tổn hao chút nào, nếu không, cậu cũng biết đấy, thất bại gần trong gang tấc!”

Lục Dĩ Minh nói đã nhắc nhở Cố Nam, hắn đột nhiên ném Sở Du Ninh xuống mặt đất.

Ngạt thở kéo dài sẽ chỉ làm người ta không màng hình tượng mà há to mồm để hô hấp, nhưng Sở Du Ninh không như vậy, cô khống chế được nhịp thở, hít thở sâu và chậm rãi, nhưng nước mắt sinh lý lại chảy đầy mặt. Mặc dù chật vật đến nước này nhưng Sở Du Ninh vẫn đẹp tới kinh tâm động phách.

“Còn thiếu một người!” Cố Nam lạnh lùng nói.

“Diệp Thần chưa trở về.” Cố Đông trả lời, bọn họ ai cũng không dám mở miệng nói chuyện sợ làm tên điên Cố Nam này tức giận, đến lúc đó người chịu khổ vẫn là Sở Du Ninh.

“Anh lừa tôi!” Cố Nam giận đỏ con mắt nhìn về phía Cố Đông, mỗi khi đối diện với anh Cố Nam đều sẽ mất đi lý trí.

Cố Đông hít một hơi thật sâu, giấu đi sự lo lắng trong mắt: “Cậu cũng biết đấy! Tôi không cần thiết phải lừa cậu, nếu muốn lừa cậu thì tìm bừa một người giả mạo hắn là được.”

Nghe Cố Đông giải thích như vậy, Cố Nam từ từ bình tĩnh lại: “Vậy thì… chúng ta bắt đầu thôi?” Toàn bộ máy quay vây xung quanh toàn bộ chửi vào trong lồng sắt và lượn quanh Sở Du Ninh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.