Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 344: Đua đòi



Diệp Thần mang Sở Du Ninh trở về Tiêu Hồn Động, khi hai người vừa ở trong không gian bước ra thì Cố Đông liền vọt tới ôm chặt Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh dừng lại, được rồi, so với cô là quỷ xui xẻo bị thương này thì có lẽ Cố Đông càng cần được an ủi hơn, Sở Du Ninh ôm lại anh, an ủi vỗ vỗ phía sau lưng của anh: “Đừng sợ!”

Cố Đông cứng đờ, lời nói bên cửa miệng bị chặn lại.

Diệp Thần đứng ở phía sau hai người phía trước khẽ nở nụ cười, anh xoay người rời đi, để lại không gian riêng cho hai người. Cố Đông bế ngang Sở Du Ninh lên bước về phía phòng của anh.

Ánh mắt Sở Du Ninh hơi lóe, nghĩ tới lời vừa nãy Diệp Thần mới nói, không phải Cố Đông cũng… định play xà nữ ngay bây giờ đấy chứ? Mắt thấy Cố Đông ném cô lên trên giường, hôn từng tấc da thịt trên cơ thể cô nơi đã từng bị Cố Nam chạm vào, trong lòng Sở Du Ninh cảm thấy bất đắc dĩ, đây là tiêu độc trong truyền thuyết sao? Có phải anh xem phim truyền hình hơi nhiều có đúng không?

Sở Du Ninh biết lần này Cố Đông thật sự bị dọa sợ rồi, cũng lại lần nữa cảm thấy tự trách, nếu không phải tại anh thì cô đã không rơi vào tay của tên điên Cố Nam kia. Theo lẽ thường cô nên an ủi anh một chút, nhưng mà… vừa mới trải qua chuyện phát sóng trực tiếp đối mặt với toàn bộ mấy người đàn ông của cô, nếu như bây giờ cô làm t.ình với Cố Đông thì khẳng định mấy người kia sẽ không bỏ qua cho cô.

Đúng vậy, cuộc so tài của mấy người đàn ông trên một người phụ nữ buồn cười như vậy đấy, nếu như là ở trước mạt thế thì những người đàn ông này có thể sẽ tức giận vì hành vi hải vương của cô, nhưng sau khi mạt thế đến có lẽ mọi người đã thích ứng với loại quan hệ hỗn độn này. Làm sao bọn họ có thể thể hiện tính chiếm hữu của mình với những người đàn ông khác nếu như họ không thể độc chiếm được người phụ nữ cơ chứ?

So kích thước, so chất lượng, so ngắn hay dài thì cũng không có ảnh hưởng mấy, điều đáng sợ nhất với Sở Du Ninh chính là so thời gian… so kỹ thuật… họ so nhau xem ai có nhiều hoa chiêu nhất để có thể làm cô dục tiên dục tử. Nghĩ tới ngày tháng tương lai sắp phải đối mặt Sở Du Ninh liền run rẩy, không được… đây chính là thời cơ tốt nhất để Sở gia quật khởi, cô không thể lãng phí toàn bộ thời gian ở trên giường!

Cố Đông dịu dàng hôn từng cái, cơ thể Sở Du Ninh dùng mắt thường cũng có thể thấy được dần dần cứng ngắc, mãi cho đến khi môi anh hôn lên tiểu huy*t sưng đỏ của cô thì Sở Du Ninh đột nhiên cứng đờ.

Nếu như ban đầu Cố Đông còn đang đắm chìm trong tức giận và đau lòng không phát hiện sự khác thường của Sở Du Ninh thì lần này Cố Đông cho dù là nhược trí cũng phải phát hiện ra. Anh vội vàng ngẩng đầu nhìn lên mặt Sở Du Ninh mặt, chỉ thấy cô trợn tròn mắt nhìn trần nhà, cơ thể run nhè nhẹ, giống như phải kìm nén hết cỡ để chống lại sự kháng cự của cơ thể.

Đầu óc Cố Đông ong lên, anh đang làm cái gì vậy, Sở Du Ninh vừa mới phải trải qua chuyện đáng sợ như vậy thế mà anh lại còn muốn cô… Cố Đông luống cuống, vội vàng ôm lấy Sở Du Ninh: “Đừng sợ đừng sợ, anh không chạm vào em nữa!”

Hơn nửa ngày Sở Du Ninh mới phản ứng lại được, nhưng cơ thể vẫn căng chặt như cũ: “Không… Em không sao.” Cô vẫn mạnh miệng nói.

Nhìn thấy cô cậy mạnh như thế, Cố Đông đau lòng mắt cũng hơi đỏ lên, anh nằm nghiêng ở trên giường, dịu dàng ôm Sở Du Ninh vào trong lòng, nhẹ vuốt ve đầu cô: “Không sao đâu, đừng sợ!”

“Em… Em không sao…” Đôi mắt Sở Du Ninh hơi đỏ, hai tròng mắt lóng lánh ánh nước nhưng miệng vẫn nói lẩm bẩm không sao, diễn vai một người phụ nữ vừa bị xâm phạm vô cùng xuất sắc.

Sở Du Ninh như thế so với việc cô sụp đổ khóc thút thít càng làm cho Cố Đông đau khổ hơn, cô mạnh mẽ như nào anh rất rõ ràng, nếu không phải thật sự chịu kích thích quá lớn thì sao Sở Du Ninh lại biến thành bộ dáng như bây giờ.

Cố Đông ôm chặt Sở Du Ninh vào trong ngực, hôn trán của cô: “Ngủ đi, ngủ một giấc tỉnh lại là tốt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.