Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 347: Hăng hái chút



Nhưng Sở Du Ninh và Sở Du Nhàn đã xem nhẹ nghị lực của Bạch Lạc, hắn cũng không kiếm mẹ Bạch mà nhìn về phía Sở Du Ninh rồi cởi quần áo của mình, tự mình thủ d*m.

Sở Du Nhàn thấy cảnh tượng như vậy liền nổi giận, đấm một phát lên pha lê nhưng đến cả Cố Đông còn đánh không vỡ thì tất nhiên Sở Du Nhàn càng không thể.

Sở Du Ninh kinh ngạc nhìn Bạch Lạc, tác dụng của cái thuốc kích d*c này đến Cố Đông và K còn không chịu nổi, sao Bạch Lạc có thể nhịn được vậy?

Sở Du Nhàn thấy ngăn cản Bạch Lạc không được, chỉ có thể đẩy Sở Du Ninh ra bên ngoài. Sở Du Ninh thấy đã không còn thú vị nên cũng đi trước.

Tiết mục mẹ con loạn luân đã ngâm nước nóng nhưng cũng không gây trở ngại Sở Du Ninh tiếp tục trả thù, cô ở lại bận rộn chuyện ở Sở gia một thời gian, thấy thời gian không sai biệt lắm liền bảo Sở Du Nhàn kéo Bạch Lạc ra.

Đúng vậy, ở bên ngoài bãi đất trống của Sở gia, Sở Du Ninh dùng dị năng ngưng tụ ra một cây thánh giá, giống y hệt với cái mà Cố Nam đã tạo ra ở lần đầu tiên bắt cóc cô.

“Trói hắn lên!” Sở Du Ninh lười biếng nói, Sở Du Nhàn tự tay trói Bạch Lạc yếu ớt lên.

Bạch Lạc cố gắng mở mắt nhìn về phía Sở Du Ninh: “Thì ra…cô thích… chơi như này à, sớm nói… A…”

Sở Du Ninh chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Lạc, đưa tay kéo cằm của hắn: “Nói sớm thì làm gì còn vui nữa!” Dứt lời cô nở nụ cười yêu mị, trong tay đột nhiên xuất hiện một con dao băng, trên dao băng còn có một tầng lửa bao lấy.

Sở Du Ninh tiện tay vung lên, ngọn lửa trên dao băng đốt ngực của Bạch Lạc, triệt tiêu nốt dị năng hệ mộc không còn nhiều lắm của hắn, sau đó dao băng theo sát mà đâm vào, tạo thành một vết thương sâu ở trên ngực của Bạch Lạc. Máu tươi chảy xuống từ miệng vết thương như thác nước, xen lẫn một chút hương vị tanh ngọt.

“A…” Bạch Lạc bị đau kêu lên một tiếng.

Sở Du Ninh lại cười, cười vô cùng dịu dàng: “Tôi biết, anh trả thù tôi là do tôi đã ép anh cưới Ngụy Tử Vi.” Cô nhẹ giọng nói: “Nhưng đây cũng phải trách anh ra tay không sạch sẽ, ngay từ đầu không giết luôn Ngụy Tử Vi!”

Sở Du Ninh không phải người tốt, không cảm thấy mình ép Bạch Lạc cưới Ngụy Tử Vi có cái gì sai, cho nên… tất nhiên cô sẽ không mặc kệ cho Bạch Lạc chọc vào cô. Điển hình kiểu người tôi có thể chơi anh nhưng anh không tư cách trả thù!

Trên mặt Sở Du Ninh vẫn đang treo nụ cười, nhưng đôi mắt lại rất lạnh lùng, cầm con dao băng vỗ nhẹ nhẹ trên mặt Bạch Lạc, ngọn lửa trên con dao băng lập tức đốt cháy làn da của Bạch Lạc.

Nói thật, thật ra Bạch Lạc cũng khá đẹp trai, tuy là dị năng hệ mộc, nhưng lại giống như yêu hỏa, mang theo ba phần tà mị, ba phần yêu diễm, ba phần lười biếng, phần còn lại giấu sâu trong người nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm không thể bỏ qua.

Loại đàn ông này nhìn qua có vẻ rất gợi hứng thú chơi đùa nhưng mà… cô không phải cái đồ sắc ma Triệu Tiêm Tiêm. Dám đối nghịch với cô thì đẹp nữa cũng vô dụng.

Sở Du Ninh đột nhiên giơ tay, vũ khí ở trong tay biến thành dao găm băng, đột ngột đâm xuyên qua lòng bàn tay của Bạch Lạc cắm thẳng vào trên cây thánh giá. Máu lập tức chảy ra từ miệng vết thương, nhiễm đỏ cả dao găm băng, lưỡi dao màu xanh được bao bọc bởi màu đỏ của máu, dưới ánh nắng lại thành cảnh đẹp ý vui.

Sở Du Ninh vừa lòng cười, giơ tay trong không trung lại ngưng tụ ra một dao găm băng khác bay về phía tay còn lại của Bạch Lạc. “Như này…mới đối xứng!” Điều tiếc nuối duy nhất ở đây là Bạch Lạc lại không kêu lên…

Bạch Lạc bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt của Sở Du Ninh, đây là lần đầu tiên cô cách hắn gần như vậy. Trước đây Bạch Lạc đã biết Sở Du Ninh rất đẹp nhưng hắn không thèm để ý, cho dù có xinh đẹp thì đã sao, cũng chỉ là đồ chơi của đàn ông mà thôi.

Nhưng mà… từ hội nghị lần trước, khi Sở Du Ninh đối diện với Trần Dật Bạch Lạc mới kinh ngạc phát hiện, người phụ nữ này không chỉ có dung mạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.