Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 350: Phóng túng



Điều này khác hẳn với tính cách thông thường của phụ nữ ở trong mạt thế cho nên đã làm trước mắt người ta sáng ngời.

Đặc biệt là sự tự tin và chắc chắn trong mắt cô khi đối mặt với Trần Dật.

Thật ra Trần Dật cũng rất tự tin, nhưng mà… sự tự tin của cô ta dường như còn thiếu một chút cho nên đã thay đổi phong vị. Hơn nữa mục đích của cô ta lại còn không đạt được cho nên chỉ có thể xám xịt rời đi, khiến cho mọi người chỉ nhớ được một khắc chật vật kia của cô ta.

Nhưng Sở Du Ninh lại không như vậy, sự tự tin của cô không tự chủ được mà lộ ra từ trong xương cốt, Bạch Lạc nhìn ra được cô xem thường tất cả mọi người, mặc dù những người đàn ông bảo vệ cô ở sau lưng đó cũng chỉ là công cụ hình người mà thôi, căn bản là không thể bước vào trái tim của cô.

Cô giống như một nữ vương đạp tất cả mọi người ở dưới chân, vui thì trêu chọc một chút, không vui thì dù cho ngươi có quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin cũng không ném cho một ánh mắt.

Suy nghĩ này đã luẩn quẩn ở trong đầu Bạch Lạc vài ngày, sau đó thì Bạch Lạc đã thấy được video của cô và Cố Nam. Thì ra, cô cũng có lúc bất lực, yếu đuối thừa nhận sự yêu thương của đàn ông như vậy.

Tương phản cực lớn đã làm Bạch Lạc chấn động, hắn nghĩ rằng hắn sẽ xem thường Sở Du Ninh, lại không nghĩ tới việc hắn sẽ bị cuốn vào video mà không thể chối từ, thậm chí còn giống như bị ma nhập hẹn Sở Du Ninh tới khách sạn, toàn bộ trong đầu hắn đều là suy nghĩ muốn nếm thử hương vị của cô.

Sau đó Bạch Lạc ngẫm lại có lẽ là do thua trong tay Sở Du Ninh quá nhiều lần, cho nên mới nhịn không được mà muốn giống như Cố Nam đè cô ở dưới thân, nhìn cô đau khổ xin tha.

Ngay cả lúc này cũng nghĩ đến cảnh tượng kia Bạch Lạc nhịn không được cảm thấy máu trong người sôi trào, hắn biết đây là khát vọng chinh phục trong xương cốt của hắn trong xương cốt.

Với hắn mà nói, Sở Du Ninh quá giống hắn, bọn họ giống như là hai người chơi tiến vào thế giới trò chơi, mặc kệ thân thể chìm nổi như nào ở trong thế gian này thì tinh thần vẫn luôn tự do tự tại đứng bên ngoài lạnh nhạt nhìn xuống tất cả.

Điểm giống nhau như vậy đã làm Sở Du Ninh ở trong lòng hắn càng thêm chân thật, cho nên… hắn muốn có được cô, muốn biết có phải sau khi hắn có được cô rồi thì sẽ mất hứng thú hay không.

Sau đó Cố Nam liền tìm đến cửa, thật ra Bạch Lạc đã sớm nhìn ra được tâm tư của Cố Nam, kẻ đáng thương dùng sự hận thù để tiếp tục sống sót này đã sớm nghiêng về phía Sở Du Ninh, nhưng vừa lúc, hắn có thể nhờ Cố Nam để đối diện với Sở Du Ninh, Bạch Lạc rất hưng phấn, Sở Du Ninh có phát hiện ra hắn không? Sẽ cảm thấy hai người họ là cùng một loại người hay không?

Sau đó hắn quan sát màn phát sóng trực tiếp xà nữ kia! So với cái hình ảnh hương diễm kia hắn càng thích tìm tòi nghiên cứu nơi sâu trong đáy mắt của cô. Bởi vì hắn cũng quan sát rất cẩn thận cho nên đã nhận ra đáy mắt mắt cô có lệ khí, đúng vậy… giống với tưởng tượng của hắn, cô cũng không phải để mặc Cố Nam làm gì thì làm, mặc dù nhìn cô có vẻ suy sụp như vậy.

Sau đó Bạch Lạc bị Sở Du Nhàn bắt, hắn vốn thừa sức trốn được nhưng mà hắn không làm như thế. Bạch Lạc cũng không tò mò Sở Du Nhàn định làm gì với hắn, thật ra cách làm của Sở Du Nhàn cũng hoàn toàn không làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

Sở Du Nhàn cho rằng hắn rất quan tâm đến mẹ của hắn cho nên trước đó hắn mới bị ép cưới Ngụy Tử Vi, đáng tiếc bọn họ đã nghĩ sai rồi, nếu như được yêu cầu thậm chí hắn còn có thể tự tay giết mẹ của hắn.

May mắn cho Bạch Lạc, Sở Du Nhàn đã gọi Sở Du Ninh tới, trời mới biết khi một khắc hắn nhìn thấy Sở Du Ninh có bao nhiêu hưng phấn, hưng phấn tới nỗi giống như muốn nổ tung vậy. Hắn cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Sở Du Ninh rồi tự thủ d*m, tất cả trong đầu đều là gương mặt tràn đầy nước mắt, đau khổ xin tha của cô ở trong video. Mặc dù sau đó Sở Du Ninh lại rời đi nhưng hắn vẫn đắm chìm trong ảo tưởng của mình. Bạch Lạc không biết mình bắn bao nhiêu lần, hắn biết mình có chút phóng túng, nhưng mà… loại cảm giác phóng túng này lại làm cho người ta muốn ngừng mà không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.