Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 351: Dươиɠ ѵ*ŧ giả (H ngược Bạch Lạc)



Nhưng cái giá phải trả cho sự phóng túng này cũng thật là lớn, hắn trần như nhộng bị Sở Du Ninh kéo tới trong viện rồi trói lên cây thánh giá. Chỉ cần có người vào Sở gia là có thể nhìn thấy thân thể trần trụi của hắn.

Đáng lẽ ra hắn phải rất tức giận mới đúng, nhưng mà không có… hắn rất hưng phấn, hưng phấn tới nỗi máu trong cơ thể cũng đang run rẩy.

Hắn trơ mắt nhìn dao băng của Sở Du Ninh mở ngực của hắn, trơ mắt nhìn cô dùng dao găm băng xuyên qua lòng bàn tay của hắn. Nhưng sự đau đớn trên thân thể cũng chẳng thể dời đi sự chú ý của hắn, hắn có thể nhìn đôi mắt của Sở Du Ninh gần đến thế, giống như có thể nhìn thẳng vào trái tim cô.

“Thật ra… chúng ta là một loại người!” Bạch Lạc nói.

Sở Du Ninh lại đột nhiên tát cho hắn một cái, làm hắn phải quay sang một bên, khóe miệng cũng có một vết máu chảy ra. Cô lười biếng lắc lắc tay: “Ai cùng một loại người với anh cơ chứ, ít dát vàng lên mặt mình thôi!”

Sở Du Nhàn rất chán ghét Bạch Lạc dùng ánh mắt như vậy nhìn Sở Du Ninh, cho nên đã ôm một cái rương tới đây: “Chị! Dùng cái này nè!”

Sở Du Ninh cúi đầu nhìn xuống thấy được đủ các loại côn th*t giả đủ kích cỡ… cô nhìn Sở Du Nhàn một cái, cái này cũng không phải là tự dưng có đâu, cậu ta chuẩn bị mấy thứ này làm gì, định cho ai dùng?

Bước chân Sở Du Nhàn hơi khựng, sau đó lấy lòng nhe răng cười: “Cấp dưới đưa tới.” Cậu ta vội vàng ném nồi. Thấy Sở Du Ninh cười như không cười nhìn mình, cậu ta vội vàng cầm dây thừng trói Bạch Lạc.

Động tác của Sở Du Nhàn rất nhanh nhẹn, đã trói Bạch Lạc thành hình chữ mã. Sau đó chạy về chọn cái lớn nhất nói: “Chị, để cho hắn nếm thử cảm giác mà trước đây Cố Nam đã phải chịu!”

Ánh mắt Bạch Lạc đột nhiên lóe lên, mi quang âm lãnh rơi xuống trên người Sở Du Nhàn, không cần nói cũng biết đây là ghi thù rồi.

Sở Du Ninh nhướng mày, đưa tay nhận lấy côn th*t giả, Sở Du Nhàn còn tri kỷ lấy dầu bôi trơn, nhưng bị Sở Du Ninh từ chối: “Không cần!”

Khi Sở Du Ninh cầm côn th*t giả đi về phía Bạch Lạc, Bạch Lạc lại nhìn cô cười: “Tôi sẽ thử giúp cô trước cũng được!” Ý này rất rõ ràng, đừng để cho hắn tìm được cơ hội, nếu không… hắn cũng sẽ làm cho Sở Du Ninh nếm thử cái cảm giác này!

Sở Du Ninh lại cười lạnh một cái, còn sợ côn th*t giả đi vào không thuận lợi, liền ngưng tụ một cái băng trùy ở trên quy đ*u, sau đó cũng chẳng cho Bạch Lạc cơ hội chuẩn bị đột nhiên chọc vào.

“A…” Đau đớn ở chỗ đó khác hoàn toàn với những chỗ khác, cả người Bạch Lạc căng chặt gân xanh nổi lên. Sở Du Ninh cũng chẳng thèm để ý mà mở công tắc, hơn nữa còn chọn cường độ lớn nhất, không sai, cái thứ đồ chơi này chạy bằng điện đấy lại còn có thể nóng lên nữa.

Ở trước mặt bao người bị trói bạo cúc, Bạch Lạc thật là một thế hệ con cháu thế gia mất mặt nhất.

Sở Du Ninh vỗ vỗ mông Bạch Lạc: “Kẹp chặt hơn đi!” Dứt lời, không chút để ý lùi ra phía sau hai bước, Sở Du Nhàn đúng lúc đưa lên một cái khăn ướt, Sở Du Ninh lau xong rồi ném tới trên người Bạch Lạc.

Cái khăn ướt nện vào miệng vết thương ở ngực của Bạch Lạc, rồi lại rơi xuống trên côn th*t dựng thẳng đứng của hắn, thuận thế còn che nó luôn, cho dù là côn th*t hay là dương v*t giả chạy bằng điện thì cũng đều bị che khuất hư hư thật thật, nhưng mà… kiểu này còn có cảm giác làm người ta mơ màng hơn cả thiếu nữ ôm tỳ bà che mặt. Đúng lúc này, từ phía cửa vang lên âm thanh xôn xao, Sở Du Ninh quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy được Tưởng Thanh Vũ mang theo vài người vội vàng đi tới.

Thật ra hiện giờ người mà Tưởng Thanh Vũ không muốn gặp nhất chính là Sở Du Ninh, nhưng gia chủ Bạch gia lại rất nhiều lần đi tìm hắn cầu xin hắn ra mặt tới Sở gia cứu vợ và con ông ta ra, cuối cùng thật sự là không thể dong dài kéo thêm được nữa đành chỉ có thể đi một chuyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.