Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 358: Dị năng giả



Sở Du Ninh nhìn chằm chằm Thẩm Hạo Nguyệt một lát, cuối cùng nhẹ nhàng hỏi một câu: “Chị có muốn có con không?” Thật ra Sở Du Ninh cũng không hiểu tại sao mọi người lại chấp nhất chuyện có con đến như vậy, theo góc nhìn của cô bây giờ mà sinh con là chuyện quá nguy hiểm, mang thai trong lúc nguy hiểm thì sau khi sinh con cũng sẽ nguy hiểm, nếu thật muốn có con thì chờ tới khi tình hình ổn định rồi thì muốn cũng không muộn.

Thẩm Hạo Nguyệt lại hơi mỉm cười: “Thật ra chị không quá chấp nhất chuyện có con hay không, Thanh Vũ cũng như thế, dù sao thì bây giờ cũng không phải thời cơ tốt để có con.” Đừng nhìn bây giờ cô ta có thể an an ổn sống ở trong thủ đô, ai mà biết được sau này sẽ như thế nào, dù sao… hoàn cảnh địa cầu ngày càng thêm ác liệt, không ai biết bao giờ nguy hiểm mới dừng lại.

Vậy thì Sở Du Ninh lại có chút không hiểu được, nếu như đã không vội muốn có con vậy tại sao Thẩm Hạo Nguyệt lại còn muốn ly hôn.

Thẩm Hạo Nguyệt lại chỉ cười không nói gì: “Ngày mai rảnh không? Uống trà chiều với chị?”

Thật ra Sở Du Ninh rất bận nhưng mà… cô vẫn đồng ý lời mời của Thẩm Hạo Nguyệt.

Uống trà chiều ở mạt thế là một chuyện vô cùng xa xỉ, mặc dù cuộc sống của Sở Du Ninh vẫn luôn không tồi nhưng cũng chưa bao giờ uống trà chiều.

Thẩm Hạo Nguyệt giống như rất coi trọng trà chiều lần này, không chỉ có trà còn có cả bánh, lại còn có cả huân hương nồng đậm. Sau khi Sở Du Ninh bước vào thì nhướng mày, vẫn là người thô tục, không quá am hiểu huân hương, dù vậy vẫn có thể nhận ra được huân hương này mang theo mùi ngọc trúc.

Sau khi Sở Du Ninh đi vào, Thẩm Hạo Nguyệt tiện tay đóng cửa lại: “Cảm ơn em đã chịu tới đây.”

Lời này… Sở Du Ninh kỳ quái nhìn Thẩm Hạo Nguyệt một cái, uống một buổi trà chiều thôi cũng có phải chuyện lớn gì đâu. Hai người vừa uống trà ăn bánh vừa nói chuyện phiếm, chủ đề câu chuyện là chút chuyện thú vị khi Thẩm Hạo Nam còn nhỏ.

Cứ trò chuyện như thế Sở Du Ninh chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Hạo Nguyệt: “Chị…” cô thử nắm tay lại phát hiện cơ thể giống như không có chút sức lực nào.

Thẩm Hạo Nguyệt áy náy nhìn Sở Du Ninh một cái: “Mọi người vẫn luôn cho rằng chị là người bình thường, thật ra… thời kỳ đầu mạt thế chị đã thức tỉnh dị năng rồi, chỉ là… dị năng của chị không được thanh nhã cho lắm, sợ làm Thanh Vũ mất mặt cho nên vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài là người bình thường.”

Ánh mắt Sở Du Ninh hơi lóe, tuy thân thể vô lực nhưng lại không hoảng loạn: “Đúng là suốt ngày đánh nhạn, lại bị nhạn mổ mắt.”

Thẩm Hạo Nguyệt vẫn cười như cũ, cúi đầu dịu dàng uống một ngụm trà: “Chị luôn có một vấn đề muốn hỏi em.”

Sở Du Ninh thờ ơ liếc mắt nhìn Thẩm Hạo Nguyệt một cái không nói tiếp, Thẩm Hạo Nguyệt lại không thèm để ý tiếp tục nhẹ giọng hỏi: “Em một đường đi tới được hôm nay cũng chẳng ngại việc dùng cơ thể công lược đám đàn ông, chỉ cần là đàn ông có chất lượng tốt thì sẽ trốn không thoát lòng bàn tay của em, đáng lý ra với năng lực và gia thế của Thanh Vũ hẳn là cũng sẽ ở trong danh sách con mồi của em chứ, tại sao lại không xuống tay với anh ấy? Bởi vì chị sao?”

Nghe thấy lời này, Sở Du Ninh cười nhạo một tiếng: “Sao có thể là vì chị.” Ánh mắt cô lạnh nhạt nhìn về phía Thẩm Hạo Nguyệt: “Con người Tưởng Thanh Vũ không chú trọng sắc đẹp, với tính cách của hắn nếu như tôi thật sự xuống tay với hắn thì sẽ bị phản tác dụng, loại mua bán lỗ vốn này tôi không làm.”

Thẩm Hạo Nguyệt gật đầu: “Đúng là tính cách của em.”

“Nói đi, chị muốn cái gì!” Lúc này Sở Du Ninh suy nghĩ rất nhiều, Thẩm Hạo Nguyệt xuống tay với cô là vì cái gì? Chẳng lẽ là do hôm qua chuyện cô nói với Lục Dĩ Minh đã làm cô ta nổi lên tâm tư, thất sách, lẽ ra không nên làm trò trước mặt cô ta cùng Lục Dĩ Minh nói bí mật lớn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.