Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 361: Đi ra ngoài



Chỉ nghe “Kẹt…” Một tiếng, cửa phòng bị mở ra: “Nguyệt Nhi?” Bước chân của Tưởng Thanh Vũ chậm lại, giống như có chút nghi ngờ nhưng vì xuất phát từ thói quen cho nên vẫn thuận tay đóng cửa lại.

Được rồi… đồ ngu này còn tự chui đầu vào lưới luôn rồi, nghĩ đến Thẩm Hạo Nguyệt thả vài loại hương như kia vào, hơn nữa cái lư hương còn ở ngay cửa…

“Đi… ra!” Sở Du Ninh dùng hết sức hét lớn một tiếng, nhưng mà cả người vô lực, giọng nói cũng nhỏ bé yếu ớt giống như một con mèo nhỏ…

Tưởng Thanh Vũ nhăn mày lại, giọng nói này nghe không giống của Thẩm Hạo Nguyệt, giống của Sở Du Ninh hơn! Sao cô lại ở đây? Hơn nữa giọng của cô nghe rất yếu ớt… Chẳng lẽ là Cố Nam đã tới?

Tưởng Thanh Vũ vội vàng đi tới phòng tắm, Sở Du Ninh vừa nghe thấy thì luống cuống: “Đừng… Đừng tới đây!” Nhưng vì Tưởng Thanh Vũ đã chắc chắn nghĩ cô gặp nguy hiểm thì sao có thể dừng lại.

Hắn vừa đẩy cửa phòng tắm ra đã nhìn thấy một vật thể lạ màu đen bay tới đây, Tưởng Thanh Vũ né sang bên cạnh, chai dầu gội vô lực rớt xuống trên mặt đất. Hắn sửng sốt, vội vàng nhìn về phía bồn tắm, vừa nhìn thì lập tức há hốc mồm…

Gương mặt Sở Du Ninh mang theo nét giận dữ, cơ thể mềm nhũn ở trong bồn tắm, một cánh tay còn dính theo bọt nước đặt ở bên ngoài bồn tắm: “Tôi… bảo anh… Đi ra ngoài!”

Đầu óc Tưởng Thanh Vũ như có một tiếng nổ mạnh, hắn không phải là người hám sắc, lẽ ra nhìn thấy loại tình huống như này thì sẽ không có bất kỳ một phản ứng nào, nhưng mà… người nằm đó lại chính là Sở Du Ninh, cô mặc một bộ nội y tình thú màu trắng, cả người ướt đẫm…

Chẳng lẽ… hắn lại nằm mơ?

“Đi ra ngoài mau!” Giọng của Sở Du Ninh khàn khàn, nhưng dù có cố gắng như nào thì âm thanh cũng không lớn, ngược lại còn giống như đang làm nũng.

Cuối cùng Tưởng Thanh Vũ cũng hoàn hồn, căn cứ vào kinh nghiệm ở trong mộng xuân của hắn thì lúc này cần phải bình tĩnh, hắn vội vàng cởi áo gió đi đến trước mặt Sở Du Ninh, cũng không rảnh nghĩ tới sẽ làm ướt quần áo cứ thế bọc người cô lại.

Sở Du Ninh choáng váng, không phải bảo hắn đi ra ngoài sao, ai kêu hắn tới khoác áo cho cô chứ, chậm một giây thôi cũng không biết đã hít vào bao nhiêu thúc tình hương.

“Sao lại thế này? Cố Nam tới sao?” Tưởng Thanh Vũ bọc Sở Du Ninh, thuận tiện bế cô lên: “Cô bị thương à?”

Sở Du Ninh đã trúng thúc tình hương khá lâu rồi cho nên đầu óc có chút loạn, thật sự không thể nghĩ được Tưởng Thanh Vũ rốt cuộc muốn làm gì: “Buông tôi ra sau đó anh lập tức đi ra ngoài, nếu không… nếu không anh sẽ hối hận!” Sở Du Ninh cố gắng nói rõ ràng một chút.

Lúc này đầu óc của Tưởng Thanh Vũ cũng có chút bối rối, tuy cách một lớp quần áo với người phụ nữ trong ngực nhưng cô ấy vừa thơm vừa mềm giống như không có xương vậy, Tưởng Thanh Vũ theo bản năng nắm chặt góc áo. Quá chân thật, giấc mộng lần này quá chân thật.

Đúng vậy… thúc tình hương đã bắt đầu có tác dụng.

Tưởng Thanh Vũ cẩn thận đặt Sở Du Ninh lên giường: “Cô chờ một chút, tôi gọi chị cô tới kiểm tra cho cô.”

Cũng đáng nói, Tưởng Thanh Vũ đúng là một người đàn ông chân chính, đến loại tình huống như này rồi mà vẫn có thể dứt ra được, Sở Du Ninh càng ngày càng thêm kính nể hắn, đáng tiếc… cửa phòng đã bị Thẩm Hạo Nguyệt khóa lại không biết từ bao giờ.

Tưởng Thanh Vũ đẩy cửa không được liền sửng sốt: “Sao lại thế này!” Hắn cau mày, lúc này, cuối cùng hắn đã phát hiện ra điểm không thích hợp, cơ thể của hắn rất nóng, máu và dị năng trong người đều bắt đầu xao động, thật ra lúc hắn

nhìn thấy Sở Du Ninh đã cảm thấy có chút khác thường, nhưng hắn nghĩ đây là phản ứng bình thường khi có giấc mộng xuân cho nên cũng không để ý.

Tưởng Thanh Vũ nhíu mày, thử dùng dị năng áp chế loại cảm giác này, trước đây để tỉnh lại từ trong mơ hắn đều làm như vậy, nhưng mà… khi một khắc hắn sử dụng dị năng thì dục vọng mãnh liệt đột nhiên như nổ tung ở trong cơ thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.