Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 365: Nhẫn nhịn (H Tưởng Thanh Vũ)



Tưởng Thanh Vũ giống như bị ma nhập đưa tay vén váy lên, véo cái quần lót chữ T rồi kéo ra.

“A…” Sợi dây siết chặt hạt châu nhỏ của Sở Du Ninh làm cô sướng tới nỗi run rẩy, rồi bất ngờ d*m thủy tuôn ra, cô thế mà… cao trào chỉ vì như vậy…

Một mùi thơm nhàn nhạt dần dần tỏa ra khắp nơi, từ trong phát sóng trực tiếp Tưởng Thanh Vũ đã hiểu đây là Sở Du Ninh cao trào.

Hắn cẩn thận cởi chiếc quần lót chữ T của Sở Du Ninh, không có vật chướng mắt ngăn cản hắn đã vừa lúc nhìn được cảnh tượng tiểu huy*t phấn nộn vẫn còn đang lúc đóng lúc mở. Tưởng Thanh Vũ bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh diễm tới rồi, mà cơ thể của hắn còn phản ứng nhanh hơn cả hắn, gân xanh trên trán Tưởng Thanh Vũ nhảy dựng, hắn… có chút không nhịn nổi…

Hắn đưa tay nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Sở Du Ninh, động tác thong thả chậm rãi kéo cô xuống, mãi cho đến khi cái tiểu huy*t vẫn còn đang đóng mở

kia chạm tới côn th*t đỏ tím của hắn.

Sở Du Ninh theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó đột nhiên dừng lại, phải nói Tưởng Thanh Vũ không có chút kinh nghiệm gì, cho nên nhan sắc côn th*t của hắn khẳng định không có liên quan đến việc sử dụng quá độ, vậy thì… đây là do nghẹn quá lâu rồi sao?

Trong mắt Sở Du Ninh hiện lên một tia không thể tưởng tượng nổi, hắn… thế mà có thể nhịn tới mức này? Vì sao cơ chứ? Là bởi vì… không muốn làm tổn thương đến cô?

Sở Du Ninh theo bản năng co rút tiểu huy*t, giống như là tiểu huy*t của cô đang nhẹ nhàng liếm mút quy đ*u của hắn, cô lặng lẽ hít vào một hơi chờ đợi hắn mãnh liệt cắm vào, nhưng mà Tưởng Thanh Vũ vẫn chưa cắm, hắn ngửa đầu lên nhắm mắt lại rồi hít vào một hơi thật sâu. Hắn… vẫn còn nhẫn nhịn?

Qua một lúc lâu sau Tưởng Thanh Vũ mới áp xuống được dục vọng cuồng bạo trong cơ thể kia, mắt hắn đỏ ngầu nhìn Sở Du Ninh, vẫn dùng giọng nói trầm thấp như cũ: “Đừng sợ…”

Mắt Sở Du Ninh đột nhiên đỏ lên, cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ một người đàn ông lại có thể dịu dàng tới mức như này, đặc biệt là còn dưới tác dụng của thúc tình hương. “Anh rể…” Mũi Sở Du Ninh hồng hồng, mắt ngân ngấn nước gọi một tiếng cực kỳ nhỏ gần như không thể nghe thấy.

Hô hấp của Tưởng Thanh Vũ đột nhiên cứng lại, vội vàng đưa tay che đôi mắt bất lực của Sở Du Ninh, thân thể không nhịn được mà run rẩy, hắn như đang cực kỳ cố gắng áp chế con hung thú ở trong cơ thể, qua một lúc lâu mới dám chậm rãi hạ eo xuống.

Côn th*t của Tưởng Thanh Vũ rất to, tuy rằng cắm vào rất chậm nhưng cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt. Sở Du Ninh cảm giác tiểu huy*t của mình bị mở rộng từng chút một, từng tấc từng tấc bị đẩy ra đến cực hạn… đây… lần Cố Nam biến côn th*t có thêm hạt châu cũng chỉ là như này thôi, mà Tưởng Thanh Vũ thì… hắn hoàn toàn là tự nhiên. Trách không được, trách không được Thẩm Hạo Nguyệt chịu không nổi, đến cả cơ thể thân kinh bách chiến của cô cũng có chút cảm thấy chịu không nổi…

Sở Du Ninh không thể không sử chút dị năng để làm tiểu huy*t có thể co dãn tốt hơn một chút, nhưng cũng chính vì đã sử dụng dị năng cho nên thúc tình hương ở trong cơ thể đã lập tức hoạt động mạnh mẽ.

“A…” Sở Du Ninh theo bản năng mà co rút tiểu huy*t làm cho Tưởng Thanh Vũ không thể không dừng lại để bình tĩnh lại, chờ tới khi hắn vất vả chọc tới nơi sâu nhất thì cả hai đều đã đẫm mồ hôi.

Sở Du Ninh suy nghĩ một chút, tuy rằng tác dụng của thúc tình hương rất khủng bố nhưng mà nếu cứ giằng co như này thì cũng không được, cuối cùng cô đành

cắn răng lại cải tạo tiểu huy*t một lần nữa, ít nhất thì… phải làm năng lực chịu đựng cao hơn.

Tưởng Thanh Vũ giống như cũng cảm nhận sự khác nhau, hắn chậm rãi đưa đẩy, cảm nhận được từng tấc thịt non trong tiểu huy*t của Sở Du Ninh, tiểu huy*t của cô giống như có trăm ngàn cái miệng nhỏ liến mút liêm tục làm da đầu Tưởng Thanh Vũ tê dại.

Dần dần tốc độ của Tưởng Thanh Vũ nhanh hơn, từng chút từng chút nhanh hơn, mỗi lần lại sâu hơn một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.