Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 380: Thuốc thử cải tạo



Bọn họ thật sự chỉ là bị dung mạo của cô hấp dẫn sao? Ban đầu có lẽ là như thế, nhưng… khi tìm hiểu kỹ hơn thì Sở Du Ninh giống như một quyển sách hấp dẫn khiến cho người ta muốn ngừng mà không được, thử hỏi… đã được hưởng người phụ nữ này rồi liệu sẽ còn cảm thấy hứng thú với những người phụ nữ dung chi tục phấn khác sao?

Tất nhiên, Cố Đông khác với những người khác, ngay từ đầu anh đã không quá để ý dung mạo của Sở Du Ninh, với anh mà nói cô chính là cứu rỗi, là sự ấm áp giữa trời đông giá rét, là ánh lửa trong bóng đêm, tuy không phải nóng bỏng loá mắt, nhưng.. tích từng chút thẩm thấu từng chút lại càng dễ thâm nhập vào tận xương tủy.

Cuối cùng… sóng gió nơi đáy mắt Cố Đông từ từ cũng bình tĩnh lại, anh duỗi tay kéo Sở Du Ninh dịu dàng ôm vào trong ngực, sau đó chậm rãi thở dài: “Đời này của anh tám phần là trốn không thoát khỏi tay em.”

Không chỉ trốn không thoát, mà anh cũng không muốn trốn, tuy không ngu ngốc đến mức Sở Du Ninh muốn mạng của anh anh cũng dâng cho, nhưng mà… nếu như kiếp này mất đi cô thì cho dù tồn tại dưới bất kỳ một hình thức nào thì anh cũng chỉ có thể sống như một cái xác không hồn cả đời.

Nghe thấy lời Cố Đông nói Sở Du Ninh cũng bất đắc dĩ thở dài, anh nghĩ như thế nào cô hiểu rất rõ, nguyên nhân chính là vì như thế cô mới bất đắc dĩ như này.

Trên đời này sao lại có người ngốc nghếch như Cố Đông vậy… mà anh lại bất hạnh gặp phải cô…

Sở Du Ninh dịu dàng ôm Cố Đông, cô có yêu anh không? Hẳn là cũng có một chút, có yêu cũng có thương tiếc, còn có một phần cảm kích… cho dù sau này anh có thay đổi hay không thì Sở Du Ninh vẫn luôn cảm kích anh, nếu không có Cố Đông thì không có Sở Du Ninh ngày hôm nay.

Nhưng một chút yêu này không thể đánh đồng với ích lợi và dã tâm của bản thân, dù sao thì phụ nữ trong mạt thế… lại còn là người phụ nữ có dị năng biến hình… Nếu như từ bỏ tất cả chỉ yêu một người đàn ông và dựa vào người đó, vậy… kết cục tám phần còn không bằng Nam Tương.

Hai người ôm nhau như vậy ai cũng không nói gì, nhưng lại tốt đẹp tới mức làm Cố Đông đỏ hốc mắt. Lúc này Cố Đông không muốn hứa hẹn cái gì, hứa hẹn không có ý nghĩa gì đối với hai người, dù có thành tâm thì Sở Du Ninh cũng không tin, cho nên… để cho thời gian nghiệm chứng tất cả đi.

Hai người an an tĩnh tĩnh ăn cơm chiều, sau đó Cố Đông liền kéo Sở Du Ninh về phòng, Sở Du Ninh vốn tưởng rằng Cố Đông muốn làm t.ình nhưng anh lại chỉ là ôm cô vào trong lòng, Sở Du Ninh ngẩng đầu nhìn thấy một tia mỏi mệt trong mắt anh.

“Cấp bậc của anh…” Sở Du Ninh không phải Tư Đế Văn, không có khả năng bị Cố Đông lừa gạt.

“Anh đến căn cứ Tự Do tìm em, không nghĩ tới em lại trở về kinh thành, anh đã bị K tóm vào phòng thí nghiệm, cậu ấy tiêm cho anh một liều thuốc thử tạo ra từ tế bào cải tạo của em, sau đó anh cứ thế lên cấp, nếu không phải không rõ nguyên lý của cấp 10 thì cũng không chỉ dừng ở đỉnh cấp 9…”

Sở Du Ninh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, lượng tin tức này có chút lớn… Từ sau lần đó K đã không lấy tế bào cải tạo của cô ra nữa, không nghĩ tới hắn không chỉ tìm được biện pháp chứa đựng tế bào cải tạo tế bào mà còn làm ra loại thuốc thử ngưu bức như vậy!

“Sau khi lên cấp anh liền trở lại thủ đô, vừa trở về đã nghe thấy người đàn bà như đàn ông nói chuyện của Nam Tương…” Cố Đông xin lỗi dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Sở Du Ninh: “Xin lỗi, anh vốn định huấn luyện Nam Tương, làm cho cô ta biến thành Ngụy Tử Hân thứ hai, không nghĩ tới cô ta lại suýt chút nữa đã hại em!”

Nghĩ đến Tư Đế Văn sẽ tổn thương tới Sở Du Ninh thì tim Cố Đông như bị nhéo một cái, đúng vậy, đến nghĩ cũng không thể.

Chuyện Nam Tương Sở Du Ninh cũng không để ý, cả đầu óc cô bây giờ toàn là chuyện thuốc thử kia, rốt cuộc thì K là nhà khoa học thần tiên gì, sao cảm giác không chuyện gì làm khó được hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.