Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 386: Hiến sủng



Di chuyển hơn một ngàn vạn thây ma khẳng định sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý, cho nên chỉ có thể để Diệp Thần dùng dị năng không gian, hơn nữa vì không để vệ tinh phát hiện dị động của thây ma K còn chế tạo một thiết bị gây nhiễu sóng từ cực kỳ lớn, tất nhiên K cũng không ngốc đến mức đặt luôn thiết bị gây nhiễu này ở trên đỉnh đầu phòng thí nghiệm.

Thật ra quan tài ẩn giấu ở trong một ngọn núi, là một ngọn núi nhỏ vô cùng kín đáo và xung quanh ngọn núi này là những ngọn núi rất lớn, K lắp thiết bị gây nhiễu ở trên đỉnh ngọn núi cao nhất.

Mà thây ma cả thành phố H đều phân tán ở trên những ngọn núi này, cái ngọn núi đặt thiết bị gây nhiễu có nhiều thây ma nhất.

Cao Dương nghe Sở Du Ninh nói thì ba ngày sau hắn đã tới thành phố H, tất nhiên hắn không ngu ngốc đến mức cứ thế xông thẳng vào bên trong mà là tìm một tên dị năng giả tốc độ chân cẳng nhanh nhẹn đi thăm dò trước, một chuyến thăm dò này liền shock luôn rồi…

Toàn bộ thành phố H trống không, không có một con thây ma nào, đến cả chuột thây ma cũng không có…

Tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng, kể cả Cao Dương, rốt cuộc Sở Du Ninh đã làm như thế nào? Sao cô lại có năng lực làm cho toàn bộ thây ma trong một cái thành phố biến mất vậy?

Chờ sau khi cơn shock qua đi thì tất cả mọi người lâm vào điên cuồng, đây chính là cả một thành phố đấy, ngoại trừ thủ đô thì không có một căn cứ nào có thể chiếm nguyên cả một cái thành phố, đến cả căn cứ Tự Do cũng không có đâu! Lại còn cả vật tư ở nơi này…

Sở Du Ninh và Cao Dương nói chính là vật tư ở bên trong thành phố chia bốn – sáu phần, Sở Du Ninh cũng không tham, muốn bốn phần là đủ rồi, nhưng yêu

cầu Cao Dương phải đưa tới căn cứ Tự Do, còn lại sáu phần cũng đã đủ khiến căn cứ Cao Dương điên cuồng.

Nhưng mà… Cao Dương dạo bước ở trong thành phố trống rỗng này mà trên mặt một chút tươi cười cũng đều không có, hắn buồn bã mất mát nhìn cửa lớn loang lổ dấu vết của trung tâm thương mại: “Thật sự đã không trở về được…”

Trước đó Cao Dương biểu hiện ra là không tim không phổi, cũng không phải không nghĩ tới chuyện còn có thể trở lại như xưa với Sở Du Ninh, nhưng mà hôm nay… chút hy vọng xa vời trong lòng hắn cuối cùng cũng tan biến. Cao Dương im lặng rất lâu, cuối cùng thật sâu phun ra một hơi: “Tập trung toàn bộ vật tư trong thành phố, chia… ba – bảy!”

“Thủ lĩnh?” Người bên cạnh đều kinh ngạc nhìn hắn, khoé miệng Cao Dương chậm rãi gợi lên một nụ cười: “Bảy phần kia đều đưa tới căn cứ Tự Do, cái đùi này… chúng ta phải ôm cho chặt!”

Người có thể đi theo Cao Dương tất nhiên đều không phải đồ ngu, được Cao Dương nhắc nhở như vậy lập tức bừng tỉnh hiểu rõ, tất nhiên, bọn họ cũng không phải không biết, chỉ là… không phải ai đều có thể nhả được ba phần vật tư này, cái ba phần này lại chính là ba phần vật tư của cả một thành phố đấy.

Nhưng không nỡ bỏ con nhỏ thì không bắt được sói, có thể làm cho toàn bộ thây ma của một thành phố biến mất lặng yên không một tiếng động… cái đùi này cho dù táng gia bại sản cũng phải quấn lên cho bằng được.

Sau khi đã hoàn toàn hiểu thông thì Cao Dương sảng khoái hơn rất nhiều, bắt lấy mấy người bên cạnh bắt đầu sắp xếp công việc, nghe thấy hắn sắp xếp phân chia công việc thì tất cả mọi người nhíu lông mày: “Lão đại, anh như này mà là sắp xếp công việc à, anh đang lưu di ngôn có đúng không!”

“Phi phi phi! Nói bừa cái gì đấy!” Cao Dương bực bội tát một cái lên đầu người nọ, sau đó làm bộ dáng hy sinh vì chính nghĩa sửa sang quần áo: “Vì lợi ích của căn cứ Cao Dương chúng ta, lão tử không thể tiếp tục sống điệu thấp nữa rồi, lão tử phải dùng sắc đẹp của mình đi đoạt một phần tương lai cho căn cứ!”

Nói thật, khí thế của Cao Dương rất tốt, rất uy phong lẫm liệt, thoạt nhìn giống như một anh hùng muốn cứu vớt thế giới, nhưng vừa nghe cái lời kịch kia của hắn…

Mọi người sôi nổi trợn trắng mắt nhìn hắn, có người còn đưa ra một cái gương: “Lão đại anh xác định cái bản mặt già này của anh có thể thắng được mấy tiểu thịt tươi kia không? Nghe nói tên Thẩm Hạo Nam trông rất xinh đẹp đấy, nhưng cái chính là… thể xác và tinh thần đều rất sạch sẽ nữa cơ!”

“Lăn mẹ cậu đi!” Cao Dương tức giận đá một phát vào mông người nọ: “Thể xác và tinh thần sạch sẽ cái beep, cô ấy có đưa thành phố H cho hắn không?”

Này cũng đúng… mọi người câm miệng, chỉ là… vẫn không quá coi trọng việc Cao Dương hiến sủng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.