Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 389: Lên đỉnh (H Diệp Thần)



Khi ngón tay Diệp Thần muốn rút ra thì mông của Sở Du Ninh đột nhiên nhấn xuống, hai chân kẹp chặt tay Diệp Thần không cho hắn rời đi.

“Haha…” Diệp Thần thấp giọng cười giống như đang cười tiểu huy*t của Sở Du Ninh quá tham lam, lúc này anh cũng không trêu chọc cô nữa mà dùng ngón tay chọc sâu vào bên trong, có chút mạnh suýt chút nữa đã làm Sở Du Ninh văng ra ngoài.

Lần này cuối cùng cũng đã làm dục vọng khó nhịn của Sở Du Ninh thỏa mãn, một cơn sướng lan tràn từ nơi đầu ngón tay Diệp Thần chạm vào. Nhưng mà… cái này đối với cô mà nói là không đủ, tam giác bí ẩn của cô vẫn kẹp chặt tay anh như cũ, tiểu huy*t điên cuồng co bóp.

Ánh mắt Diệp Thần đột nhiên chợt lóe, anh đột ngột dùng tay khác đẩy hai chân của Sở Du Ninh ra, ra tay không chút lưu luyến.

Vốn dĩ Diệp Thần nếu như không rút tay ra thì Sở Du Ninh đã tự mình cọ xát mà đạt cao tr/ào nhưng mà chỉ kém có một bước thôi mà Diệp Thần lại cố tình rút ngón tay rút ra.

Sở Du Ninh bị kẹt ở nơi đó, đến cả thở cũng tạm dừng, chờ đến khi cơn sóng dục vọng kia dần dần hoãn loại thì Sở Du Ninh mới bất mãn mím môi. Tên xấu xa Diệp Thần này cuối cùng đang làm cái gì thế! Thậm chí cô còn cảm nhận được con cự thú sâu trong nội tâm kia đang cảm thấy nôn nóng cực kỳ.

Một lát sau, ngón tay không an phận của Diệp Thần lại bắt đầu sờ soạng, Sở Du Ninh giận dỗi muốn tránh né nhưng lại bị Diệp Thần kẹp chặt eo. Càng đáng giận hơn chính là Diệp Thần lại làm như vậy rất nhiều lần, mỗi lần đều dừng lại ở lúc cô sắp lên đỉnh.

Đôi mắt Sở Du Ninh đỏ ửng, là vì tức giận cũng là vì dục vọng, con dã thú dục vọng đang gầm rống một cách bực bội, tựa như muốn cắn xé ai đó.

Khi Sở Du Ninh chuẩn bị bỏ gánh không làm nữa thì Diệp Thần lại đột nhiên cắm côn th*t sưng to đầy gân xanh của hắn vào cơ thể của Sở Du Ninh.

“A…” Hành động của Diệp Thần quá đột ngột mà côn th*t lại rất lớn, cắm tới mức cũng làm trái tim của Sở Du Ninh co rút theo, nhưng ngay sau đó lại là cảm giác thỏa mãn tột độ lan tràn.

Lúc này Diệp Thần đã không chơi trò chơi kiên nhẫn nữa rồi, anh đè chặt eo của Sở Du Ninh, giống như muốn đâm hỏng cô, từng phát đều dùng toàn bộ sức mạnh của bản thân.

Cái quan tài vốn dĩ đang yên ổn lại lần nữa bắt đầu lắc lư, Sở Du Ninh cũng nghe được âm thanh quen thuộc của cái xích sắt. Nhưng mà những ngoại vật này đã trở nên mờ nhạt trong đầu Sở Du Ninh, cô chỉ có thể cảm nhận được cơ

thể lạnh băng ở trên người cô và cái côn th*t đang tàn nhẫn cắm vào tiểu huy*t của cô hết lần này đến lần khác. “A a…A a…” Bình thường khi làm t.ình Sở Du Ninh rất ít khi kêu nhưng mà lần này cô nhịn không được rên rỉ thành tiếng, cơ thể của cô giống như ngưng tụ một sức lực cực kỳ mạnh, nếu như không phát t.iết thông qua tiếng kêu thì giống như sẽ bị nổ tung.

Rất nhanh chóng cô lại muốn lên đỉnh nữa rồi, Sở Du Ninh vô thức siết chặt hai nắm tay và tiểu huy*t co bóp thật mạnh như sợ Diệp Thần sẽ lại dừng lại nhưng mà lần này thì không như vậy nữa, Diệp Thần chẳng những không dừng lại mà còn càng làm mạnh hơn và sâu hơn, sau mấy cái va chạm cực kỳ mạnh thì Sở Du Ninh run rẩy cơ thể của mình rồi đạt cao tr/ào.

Diệp Thần đột nhiên rút côn th*t ra, tiểu huy*t Sở Du Ninh phun ra từng luồng chất lỏng mang theo hương thơm, Diệp Thần đã khiến cô cao trào.

Sở Du Ninh không biết mình đã phun bao lâu, chỉ là cảm thấy như là vĩnh viễn không thể dừng lại được, mỗi một lần phun ra cô đều không tự chủ được mà run rẩy, thì ra… khi lên đỉnh mỗi một cỗ âm tinh đều sẽ để lại rất nhiều khoái сảm.

Chỉ chốc lát sau dưới thân Sở Du Ninh đã là một bãi d*m dịch.

Sở Du Ninh sướng rồi nhưng mà… Diệp Thần vẫn chưa… tay anh bắt lấy đùi của Sở Du Ninh, lại dùng sức đâm vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.