Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 391: Chiến đội Phượng Hoàng



Tạm thời buông tha cũng không có nghĩa là thật sự buông tha, từ đó về sau Sở Du Ninh sống qua những ngày tháng bị làm liên tục, sướng thì sướng thật nhưng cứ tiếp tục như thế này thì 80% Sở Du Ninh sẽ phát điên.

Cho tới một ngày Sở Du Ninh phát hiện cô thế mà thăng cấp rồi, từ cấp 5 lên cấp 6… Khoảng cách lần trước thăng cấp cũng chưa bao lâu, thế mà cô lại thăng cấp lần nữa rồi…

Nói thật, cái này đối với cô mà nói chính là một kinh hỉ lớn, chẳng lẽ đây là tác dụng của cái quan tài này?

Sau khi Sở Du Ninh thăng cấp thì cuối cùng Diệp Thần cũng đã dừng lại hành vi làm t.ình cực kỳ tàn ác của anh, giống như mục đích anh làm cô chính là vì để cho Sở Du Ninh có thể lên cấp.

Nhìn thấy Sở Du Ninh lên cấp K cũng thật cảm thấy ngoài ý muốn tất nhiên càng có hứng thú hơn đối với cái quan tài, ai ngờ Diệp Thần lại lạnh lùng nói một câu: “Đối với các người mà nói thì nó vô dụng.”

Ánh mắt K đột nhiên lóe lên, lời này của anh là chỉ hữu dụng với anh hay là hữu dụng với anh và Sở Du Ninh? Nhưng Diệp Thần cũng không có ý trả lời tiếp.

Bởi vì đã thăng cấp cho nên Sở Du Ninh muốn ổn định dị năng, như vậy thì không thích hợp quay về thủ đô cho nên chỉ có thể quay lại căn cứ Tự Do, mà khi cô trở lại căn cứ Tự Do thì lại nghe được tin mình có nam sủng.

Nam sủng? Ai cơ? Cô á? Có phải có người đã nhầm cô với có người Triệu Tiêm Tiêm hay không? Mãi cho đến khi nhìn thấy Cao Dương mặc một chiếc quần bó màu đen và một cái áo có cổ áo trễ xuống tận rốn đi về phía mình… Áo màu đen, quần da màu đen… bộ đồ thật là d*m đãng nhưng mà từng cái giơ tay nhấc chân vẫn cứ như cũ, vô cùng tục tằng thô bạo, như vậy lại làm cho Cao Dương nhìn qua lại không có cảm giác cay mắt như trong tưởng tượng mà ngược lại có loại cảm giác d*m đãng.

Nhưng vừa mới bị tiêu hao sức lực quá mức cho nên Sở Du Ninh cũng không bị Cao Dương mê hoặc, nhìn thấy hắn chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái: “Chính là anh đã làm hỏng thanh danh của tôi sao?”

“Cái gì cơ?” Cao Dương dừng bước, vô tội mở to hai mắt nhìn cô: “Sao anh lại có thể phá hoại thanh danh của em được? Rõ ràng anh đang phá hoại thanh danh của mình mà!”

Biểu tình của Sở Du Ninh cứng đờ, cái tên này quả nhiên vẫn không biết xấu hổ y như y như trước! Sở Du Ninh mặc kệ hắn, bước vòng qua hắn đi về phía trước, Cao Dương vội vàng đi theo còn kéo áo ở vai xuống dựa vào bên cạnh Sở Du Ninh.

Bước chân Sở Du Ninh khựng lại, lúc quay đầu nhìn lại Cao Dương vội vàng liếc mắt đưa tình với cô, cái liếc mắt đưa tình này không phải là loại d*m đãng quyến rũ mà là kiểu mấy tên côn đồ đầu đường chơi trò lưu manh.

Thấy Sở Du Ninh trừng hắn, Cao Dương còn bày ra vẻ mặt vô tội: “Cảm thấy ngạc nhiên à? Đừng nha, anh nhìn đám nam sủng của Triệu Tiêm Tiêm thông đồng cô ấy như thế đấy!”

“Vậy anh có thể thử đi thông đồng với Triệu Tiêm Tiêm xem!” Sở Du Ninh trừng hắn một cái rồi xoay người tiếp tục đi.

“Cắt!” Vẻ mặt Cao Dương ghét bỏ: “Anh đâu có thích cô ấy!” Thấy Sở Du Ninh đi xa bước chân của hắn nhanh hơn đi theo sau, sau đó rất tự nhiên đi theo bên người Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh trở về thì tất nhiên muốn đi gặp Ngụy Tử Hân, nhưng lại nghe nói Ngụy Tử Hân có khách. Khách? Sở Du Ninh thờ ơ liếc mắt nhìn trợ lý của Ngụy Tử Hân một cái.

Bây giờ Ngụy Tử Hân làm việc cho Sở Du Ninh cho nên người tiếp xúc cũng đều có liên quan đến cô, và cũng không sợ bị cô quấy rầy..Nhưng nếu trợ lý dùng từ khách để ngăn cản cô…

Cho dù đây là địa bàn của Sở Du Ninh nhưng mà vẫn phải tôn trọng Ngụy Tử Hân.

Ánh mắt trợ lý hơi lóe, không nghĩ tới Sở Du Ninh chịu chờ ở bên ngoài, cô ta nhìn thoáng qua trong phòng theo bản năng, đáy mắt… hình như có chút lo lắng.

Sở Du Ninh âm thầm nhướng mày, cô trợ lý này… có chút kỳ lạ.

Đúng lúc này, một hơi thở nóng bỏng dán lên bên tai cô: “ Người ở bên trong là đoàn trưởng của chiến đội Phượng Hoàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.