Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 394: Thượng Vân Tiêu



Giọng nói của chó con vô cùng sạch sẽ và ngọt ngào, vừa đàn vừa hát rất ấm áp, giọng hát của cậu ta cũng không tệ lắm, Sở Du Ninh cười thưởng cho cậu ta một viên tinh hạch cấp 5 không thuộc tính, tinh hạch cấp 5 đối với cô mà nói thì không là gì, nhưng đối với đàn nam sủng này mà nói thì đây chính là một khoản lớn, huống chi còn là một viên không thuộc tính, vô cùng hiếm có.

Chó con cười tới nỗi khóe miệng không khép lại được, vội vàng nhờ một dị năng giả hệ kim làm một sợi dây chuyền rồi đeo lên cổ.

Sở Du Ninh cười, không phải chó con quý trọng đồ cô thưởng mà là do chó con này rất thông minh, không làm trò trước mặt cô cố tình biểu hiện quá nhiều.

Còn về việc sau này cậu ta coi thứ này là lễ vật hay là tài nguyên để tu luyện thì cũng chẳng quan trọng.

Theo lý thuyết, chó con này cũng là nhóm đi theo Triệu Tiêm Tiêm sớm nhất, lấy trình độ có mới nới cũ của Triệu Tiêm Tiêm mà có thể ở lại đến bây giờ thì khẳng định là cũng có chút bản lĩnh.

“Cậu lại đây.” Sở Du Ninh thờ ơ nói.

Chó con vừa nghe thấy thì đôi mắt lập tức sáng ngời, tung ta tung tăng chạy tới: “Ninh tỷ…” Cậu ta ngoan ngoãn gọi.

Sở Du Ninh nhéo cằm cậu ta nhìn nhìn: “Hệ thủy cấp 4?” Trách không được lại có làn da tốt như vậy. “Tên là gì?”

Chó con ngoan ngoãn gật đầu: “Là hệ thủy cấp 4, tên em là Thượng Vân Tiêu.”

“Thượng Vân Tiêu?” Sở Du Ninh nhướng mày: “Cái tên không tồi.” Cô khẽ cười, sau đó buông bàn tay đang nhéo cằm cậu ta ra rồi nhìn về phía Triệu Tiêm Tiêm: “Tiểu tử này không tồi, đưa cho tôi đi!”

“Cái đồ tiểu vô lương tâm này!” Triệu Tiêm Tiêm cười mắng lấy cái quả nho ném vào trong ngực Thượng Vân Tiêu: “Biết ngay tên tiểu tử cậu đã sớm bị tiểu yêu tinh này câu dẫn!”

Chó con nhe răng cười: “Vậy còn phải cảm ơn Tiêm Tiêm tỷ đã cho Vân Tiêu cơ hội này.”

“Cậu cũng đừng có mà vui mừng quá sớm, cũng không biết tiểu yêu tinh này muốn cậu qua đấy làm gì đâu.” Triệu Tiêm Tiêm hắt một bát nước lạnh.

“Làm gì em cũng đều nguyện ý! Kể cả là muốn mạng của em cũng được!” Chó con lời ngon tiếng ngọt giống như không cần tiền, chọc cho Sở Du Ninh cũng phải bật cười.

“Dị năng hệ thủy cũng tốt, nhưng cũng không có tác dụng lớn, chờ tới khi trở về Tiêu Hồn Động tôi kiếm cho cậu một cái dị năng biến hình rồi nâng cậu thành đại minh tinh có được không?” Sở Du Ninh hiếm khi tỏ vẻ sủng nịch hỏi.

Toàn bộ đại sảnh đột nhiên yên tĩnh, dị năng biến hình…

Mắt Thượng Vân Tiêu đột nhiên lóe lên, nếu như thật sự có dị năng biến hình… vậy thì cả đời này của cậu ta chú định cũng chỉ có thể làm đồ chơi, không có khả năng xoay người…

Sở Du Ninh cười không nói gì nhìn cậu ta, muốn nhìn một chút xem cậu ta sẽ lấy hay bỏ cơ hội này.

Thượng Vân Tiêu im lặng một lát, cuối cùng cắn răng một cái: “Vân Tiêu đã nói rồi, đã chọn Ninh Ninh tỷ thì chị muốn mạng của em cũng được, huống chi còn là thưởng cho em một cái dị năng!” Dị năng hệ thủy cũng không phải là thứ tốt, cũng chỉ là đồ chơi như vậy, một món đồ chơi bình thường và một món đồ chơi cực phẩm, đồ ngu cũng biết nên chọn cái nào.

Sở Du Ninh cười: “Rất tốt…”

Dị năng của Sở Du Ninh chính là dị năng biến hình, tất nhiên cô biết dị năng biến hình không đơn giản chỉ là một món đồ chơi. Chỉ cần làm cho tốt thì đó chính là có thể lên được “phòng khách”, xuống được “phòng bếp”. Sở Du Ninh duỗi tay xoa xoa đầu Thượng Vân Tiêu đầu, lại dịu dàng nói một câu: “Rất tốt…”

Ngụy Tử Hân nhìn cảnh này thì có một khoảnh khắc cảm thấy hoảng hốt, một màn này quen thuộc tới mức nào, trước đây cô ấy cũng là như này tìm được Sở Du Ninh, nhưng mà lúc ấy… suy nghĩ của cô ấy bị bó hẹp trong thế giới ở Tiêu Hồn Động, không biết bên ngoài Tiêu Hồn Động còn có thế giới rộng lớn như vậy. Mà hiện tại thì sao…

Nhìn Sở Du Ninh vẽ ra tương lai cho Thượng Vân Tiêu, mắt Ngụy Tử Hân hơi ướt… thì ra trên thế giới này còn có người có dị năng biến hình may mắn hơn cô…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.