Con mèo này đột nhiên bối rối như này tức là nó sợ Diệp Thần, nếu đã như thế thì… Sở Du Ninh giữ chặt tay Diệp Thần: “Chúng ta đi thôi.” Đồ mà Diệp Thần có thể đặt ở trong mắt thì khẳng định là thứ tốt, nhưng mà bây giờ cô vẫn chưa lấy được không có nghĩa là sau này cũng không thể, chờ bao giờ lên cấp rồi cô sẽ thử lại.
Nếu như Sở Du Ninh đã nói như vậy thì Diệp Thần cũng không động thủ nữa, chỉ là… lúc hai người này định đổi chỗ khác thì gia hỏa này lại đi theo.
Diệp Thần nhíu mày: “Hay là cứ giết đi, nếu không có nó ở đây thì tới đây cũng chỉ toàn là dị thú cấp thấp thôi, dị thú cao cấp không dám tới đâu.” Dị thú cao cấp ít nhiều cũng đã mở ra linh trí rồi, không ngu ngốc giống như dị thú cấp thấp cho nên cho dù là cảm nhận được sự kêu gọi của Sở Du Ninh thì cũng không dám xuất hiện.
Mèo đen vừa nghe thấy thì bất mãn kêu lên một tiếng, sau đó lao đến một gốc cây to phải ba người mới ôm được, móng vuốt nhẹ vung lên thì cây đại thụ ấy bị cắt ngang, sau đó một tiếng ầm vang lên cây cổ thụ ngã xuống, Sở Du Ninh nhướng mày.
Nó đây là… muốn đi theo bọn họ sao?
Nhưng cho dù Sở Du Ninh ngứa tâm cỡ nào thì Diệp Thần vẫn là không chịu đồng ý, anh kéo cô thuấn di trở lại căn cứ. “Cái thứ kia dã tính khó thuần, lúc anh ở cùng em thì còn tốt, chứ nếu nhỡ anh không ở cạnh em thì em sẽ thành đồ ăn của nó!”
Được rồi… làm người thì vẫn cần phải tự lượng sức.
Có lẽ là do lần này có chút không thuận lợi, Diệp Thần đã để Sở Du Ninh ở lại căn cứ, tự mình đi sang ngọn núi khác, căn cứ vào tình hình dị năng hiện giờ
của Sở Du Ninh anh chỉ bắt mấy con dị thú thích hợp với Sở Du Ninh. Mấy con dị thú này chỉ toàn là cấp 5, có một con bạch hổ có cánh hệ băng, có một con trăn khổng lồ hệ thủy, còn có một đàn kiến ăn thịt người hệ thổ.
Kiến ăn thịt người không chỉ có có thể ăn người, còn chứa kịch độc, một vết cắn nhẹ của kiến ăn thịt người cũng đủ để cắn chết một dị năng giả cùng cấp, nếu như một đàn kiến ăn thịt người đông như vậy mà bị thả ra… Chậc chậc! Tuy rằng kiến ăn thịt người có chút ghê tởm nhưng mà Sở Du Ninh lại thích nhất.
Cô không nói cho ai hết trộm nuôi ở trong nhà, cô còn vì nó mà tra xét không ít tài liệu nuôi kiến.
Tương đối mà nói thì hai con còn lại kém hơn không ít, dị thú cấp 5, thả ra bên ngoài cũng có thể hù dọa người ta, nhưng mà… mỗi người bên cạnh Sở Du Ninh đều là dị năng giả cao cấp, kể cả kẻ địch thì cũng chẳng yếu cho nên tác dụng của bọn chúng thật đúng là không nhiều.
Nhưng con bạch hổ kia lại cực kỳ uy vũ khí phách, trông rất đẹp, lại còn có một đôi cánh, có thể bay lên trời, dùng làm thú cưỡi cũng không tồi.
Còn về con trăn khổng lồ kia là một con cái, sạch sẽ màu lam, vừa xinh đẹp vừa dịu ngoan, nhìn cái bụng nó hơi phồng lên hình như là còn đang mang thai…
Cho nên… cuối cùng là Diệp Thần muốn làm gì? Muốn cho cô đi theo con đường nuôi dưỡng thú cưng sao?
Tất nhiên Diệp Thần cũng thấy được sự nghi ngờ nơi đáy mắt của Sở Du Ninh, khóe miệng nở ra một nụ cười, đưa tay xoa đầu cô: “Còn nhớ bên Hoa Hạ các em có Thanh Long Bạch Hổ, Chu Tước Huyền Vũ…”
Ánh mắt Sở Du Ninh đột nhiên chợt lóe, lực chú ý đến không đặt ở trên tứ đại thần thú mà là câu: “ Hoa Hạ các em… đây là có ý gì?
Diệp Thần là con lai, nhưng từ khẩu âm của anh thì không có gì khác khẩu âm Hán ngữ, lại còn có một bạn gái là Hoa Hạ mà nói thì hẳn có lẽ anh được sinh ra và lớn lên ở Hoa Hạ, vậy vì sao lại nói là Hoa Hạ các em?
Diệp Thần cũng không chú ý mình đã nói sai lời mà là nhìn Bạch Hổ và con trăn lớn nói: “Chúng nó có tiềm lực trở thành thần thú.”
Căn cứ vào hiện tại và thời cổ mà nói cái gọi là thần thú này năng lực có lẽ cũng không khác với dị thú cấp 10, hai con dị thú này không rõ nhưng mà lại có tiềm lực rất lớn, nếu như bồi dưỡng tốt thì có cơ hội trở thành dị thú cấp 10.
Nói rồi anh sờ sờ con trăn khổng lồ: “Đặc biệt là nó, nếu như có thể làm nó hóa rồng trước khi sinh thì con của nó chính là trứng rồng.”
Nếu những gì Diệp Thần nói đều là sự thật thì hai con dị thú cấp 5 thật sự là quá ngưu bức… nhưng tiền đề là, làm cách nào để cho chúng tiến hóa được tới tình trạng như thế.