Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 402: Lâu dài



Sở Du Ninh vừa vuốt ve con trăn khổng lồ vừa suy nghĩ, hai con dị thú này rất rõ ràng là không thích hợp trước mặt thế cục nguy cơ như hiện nay, nhưng mà Diệp Thần lại cố tình chọn cho cô, vậy thì đã nói lên điều gì?

Chứng tỏ rằng ánh mắt của Diệp Thần phóng rất xa… còn xa hơn cả kế hoạch cô chế tạo căn cứ Tự Do, còn xa hơn cả đám người Tưởng Thanh Vũ, Lục Dĩ Minh trùng kiến lại trật tự xã hội… vậy ý nghĩa là gì?

Nói thật, Sở Du Ninh thật sự nghĩ không ra, chẳng lẽ… có liên quan đến cái quan tài kia sao? Không đúng… hẳn là không phải chỉ là vậy, đại khái… có cả cái vực sâu kia…

Bí mật trên người Diệp Thần ẩn quá sâu, cho dù anh không nói gì nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ lộ ra chút gì đó, nhưng Sở Du Ninh cảm thấy mấy thứ này hẳn chỉ là một chút da lông, căn bản không chạm đến gốc rễ.

Sở Du Ninh hít sâu một hơi, không sao cả, chỉ cần Diệp Thần đi theo bên người cô vậy thì cô có thể nắm giữ tiên cơ, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cô biết hết tất cả.

Đúng lúc này, điện thoại của Sở Du Ninh vang lên, sau đó vang lên âm thanh nghiêm túc của Ngụy Tử Hân: “Mau tới bờ biển!”

Sắc mặt Sở Du Ninh biến đổi nhìn về phía Diệp Thần, Diệp Thần mang theo cô lắc mình một cái đã tới bờ biển, lúc này đang là đêm khuya, bờ biển không có ánh đèn, chỉ có ánh trăng sáng mờ ảo lạnh lẽo chiếu vào mặt biển.

Nhưng rất nhanh ánh sáng lạnh lẽo này đã bị thứ gì đó đánh nát, sau đó từng đàn hải thú nối nhau lên bờ.

Đây là… bắt đầu rồi sao? Sở Du Ninh đi tới trước mặt Ngụy Tử Hân căng thẳng nhìn về phía mặt biển, căn cứ Tự Do khác với nơi khác, những nơi khác dù cho chưa xây dựng xong tường thành thì cũng có rất nhiều dị năng giả ở đó, tuy rằng căn cứ Tự Do đã hoàn thiện cơ cấu và thiết bị nhưng lại chính là một tòa thành trống, nếu như hải thú thật sự đã bắt đầu tấn công vậy thì xong rồi.

Ngụy Tử Hân lắc đầu: “ Vẫn chưa… có lẽ là đang dò xét…” Cô ấy sử dụng dị năng, khống chế sinh vật biển lên bờ trước đánh hải thú lên bờ sau. Đừng nhìn những cái con vật nhỏ đó trước giờ chỉ xứng ở trên bàn ăn nhưng mà lúc này sức chiến đấu của chúng lại mạnh vô cùng, con sò với vỏ sò sắc bén có thể nghiền nát xương cá chân dài. Mà loại như ốc biển được bảo vệ bởi lớp giáp cứng lại còn có thể bất ngờ phóng ra các xúc tua làm tan chảy đối thủ bằng chất nhầy có chứa axit mạnh.

Cá chân dài dùng những chiếc vây sắc nhọn và hàm răng nhọn hung ác cắn xé tất cả mọi thứ bên cạnh nó.

K nói sinh vật biển cũng có chứa virus nếu như bị chúng nó làm thương tổn đến cơ thể thì khả năng biến thành thây ma còn cao hơn cả thây ma cào. Lại nhìn bộ dáng điên cuồng tấn công của bọn nó… nghĩ đến đây lông mày Sở Du Ninh

nhăn càng chặt, mạt thế… quả nhiên không chỉ là buổi biểu diễn riêng của đám thây ma.

Sở Du Ninh thậm chí không dám nghĩ hải dương rộng lớn sâu thẳm như vậy rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm, nếu như… toàn bộ chúng nó đều đổ bộ lên đất liền vậy thì nhân loại còn có đường sống không?

Khi tia nắng đầu tiên chiếu lên mặt biển thì những sinh vật biển đó vội vàng rút về trong đại dương, cả một đêm căng thẳng hai mắt Sở Du Ninh lập tức tỏa sáng: “Chúng nó sợ ánh sáng!”

Đúng vậy, nghĩ lại cũng biết hải thú sinh sống thời gian dài ở dưới đại dương tất nhiên sẽ không chịu nổi ánh sáng mặt trời, trước không nói tới việc có thể đối phó với chúng hay không, nhưng mà nhân loại có thời gian là ban ngày để thở dốc, vậy chứng minh có thêm một phần hy vọng tồn tại!

Cùng lúc đó những người canh giữ ở bờ biển cũng đều nhẹ nhàng thở ra, cho dù tương lai như thế nào thì bọn họ cũng đều sẽ không nhân nhượng.

Sở Du Ninh đưa Ngụy Tử Hân về phòng nghỉ ngơi, lúc gần đi đã để lại không ít tinh hạch cao cấp, cô phải về phòng thí nghiệm ở vực sâu nói tình huống cho K nghe, còn chưa rời đi đã nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.

Ở đầu dây bên kia lại là cha của Bạch Lạc, cái lão gia hỏa kia thế mà lại bắt cóc Sở Du Nhàn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.