Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 420: Ngụy trang



Sở Du Ninh quay đầu nhìn về phía Tưởng Thanh Vũ, cô biết chân tướng nhưng Tưởng Thanh Vũ thì không, Sở Du Ninh cũng muốn nhìn xem Tưởng Thanh Vũ có quyết định như thế nào.

Tất nhiên, nếu như Sở Du Ninh đứng ở vị trí của Tưởng Thanh Vũ thì có lẽ cô sẽ làm như theo ý nguyện của Trần Dật, dù sao so sánh với tương lai của Hoa Hạ thì giữ lại cái mạng chó này của Trần Dật cũng không sao.

Tầm mắt của Tưởng Thanh Vũ cuối cùng đã dừng lại một lát ở trên người Trần Dật, anh nhìn ả một lúc thật lâu rồi cuối cùng thất vọng lắc lắc đầu: “Trần Dật, cho đến bây giờ cô vẫn chưa rõ vị trí của mình, thật ra ở trong mắt những người đó cô cũng chỉ là một con chó còn có giá trị lợi dụng mà thôi.”

Tưởng Thanh Vũ chưa bao giờ dùng những lời lẽ xúc phạm và vũ nhục để tổn thương người khác, nhưng lần này… anh đã thật sự nổi giận. Trần Dật không biết xấu hổ lấy Hoa Hạ làm cân lượng, chẳng lẽ ả chưa bao giờ cảm thấy mình đang giúp những người đó đánh cắp cơ hội sinh tồn của Hoa Hạ sao?”

Vẻ mặt Trần Dật không thể tin tưởng nhìn Tưởng Thanh Vũ, qua một lúc lâu ả mới gật gật đầu: “Tốt, rất tốt! Anh nghĩ về tôi như thế!” Ả cố gắng nhịn nhưng mà cuối cùng vẫn chẳng thể nhịn nổi, ả gầm lên với đôi mắt đỏ hoe.

“Anh có biết tôi đã hy sinh bao nhiêu thứ để có thể trở về Hoa Hạ không? Vì để có thể tham dự vào trong chuyện này và giữ lại đường lui cho Hoa Hạ, tôi đã

phải ép buộc mình tiếp xúc với Tư Đế Văn, cuối cùng đã bị cái tên biến thái kia cưỡng gian! Anh có biết mấy ngày đó tôi đã như thế nào không? Nếu không phải rất cố gắng kìm chế thì tôi đã sớm bị hắn đùa chết rồi!”

Trần Dật nhìn Tưởng Thanh Vũ, nước mắt uất ức tuôn rơi: “Có lẽ anh sẽ cảm thấy kỳ lạ là tại sao tôi lại biến thành như thế này đúng không? Đó là bởi vì… mỗi lần tôi sắp bị đùa chết thì trong đầu đều hiện lên bóng dáng của anh! Tôi nói với bản thân mình chỉ cần trở lại Hoa Hạ, trở lại bên cạnh anh thì tôi sẽ không không quan tâm đến cái gì gọi là liêm sỉ lễ nghĩa, tôi sẽ không màng tất cả để có thể ở bên anh!”

Trần Dật đau khổ che mặt: “Tôi biết anh không thể bỏ được Thẩm Hạo Nguyệt, tôi có thể chăm sóc anh cùng với cô ấy, sẽ không để cho người Tưởng gia bắt nạt cô ấy. Nhưng còn anh thì sao?” Nói đến đây gương mặt Trần Dật dữ tợn chỉ về phía Sở Du Ninh: “Anh thế mà lại ngủ với con đàn bà dơ bẩn này! Anh làm như thế sao có thể xứng với Thẩm Hạo Nguyệt, sao có thể xứng với tôi!”

Nghe thấy lời buộc tội này của Trần Dật, Sở Du Ninh nhướng mày, đúng là đáng nói, cũng có chút xuất sắc đấy, ít nhất cũng thỏa mãn lòng bát quái trong cô, thì ra cuộc sống lúc trước của Trần Dật lại xuất sắc tới như thế, đây được gọi là cái gì, vì chính nghĩa trong lòng, nữ chính âm thầm nhẫn nhịn hy sinh sao?

Nghe thì đúng thật là có chút đáng thương, như thế… Tưởng Thanh Vũ sẽ như thế nào đây? Sở Du Ninh nhìn về phía anh.

Tưởng Thanh Vũ mặt vẫn không biểu tình như cũ nhìn Trần Dật, cũng chẳng biết anh nghĩ cái gì, mãi sau anh mới chậm rì rì mở miệng: “Đối với tình cảm của cô tôi chỉ có thể nói xin lỗi.” Một câu đã đem cái mà Trần Dật tự cho là mình đã phải trả giá rất nhiều thành ả tự mình đa tình, bởi vì ở trong mắt nhìn của Tưởng Thanh Vũ cho dù Trần Dật nghĩ có đẹp tới đâu thì cũng không thay đổi được sự thật ả vì bản thân mà đã làm tổn thương Thẩm Hạo Nguyệt.

“Còn về chuyện Hoa Hạ…” Tưởng Thanh Vũ cười lạnh một tiếng: “Nếu đúng như cô nói vậy thì tại sao sau khi trở lại Hoa Hạ lại không có cầu cứu chúng tôi trước tiên vậy?”

Hoa Hạ không phải chỉ có một mình Trần Dật là người Hoa Hạ, chuyện mà Trần Dật nói cũng không phải chỉ cần chút sức lực nhỏ bé của ả là có thể làm được, nói trắng ra là… cái thứ mà Trần Dật gọi là vì Hoa Hạ nói dễ nghe cũng chỉ là ngụy trang mà thôi, ả vẫn là vì chút lợi ích của bản thân mình mà thôi.

Đúng vậy… Sở Du Ninh âm thầm gật đầu, nếu như khi Trần Dật trở về mà đầu tiên là tới tìm Tưởng Thanh Vũ rồi nói hết tất cả mọi chuyện ra để bàn bạc thì không chỉ riêng Tưởng Thanh Vũ, mà chính những người khác cũng sẽ liều mạng đi giúp ả, nhưng mà… ả không làm như vậy.

Lâm Phong lạnh lùng nhìn Trần Dật một cái: “Đến lúc rồi.” Dứt lời, không đợi ba người Sở Du Ninh lại thì Lâm Phong đã đột ngột nắm lấy Trần Dật kéo dậy ném ả tới trong ao đại dương.

Cùng lúc đó con bạch tuộc nhanh chóng quấn lên ả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.