Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 421: Giúp em (H Tưởng Thanh Vũ)



Trần Dật sợ hãi gào lên: “Thanh Vũ cứu em… cứu em!” Nhưng Tưởng Thanh Vũ chỉ nhíu mày sau đi đến bên cạnh Sở Du Ninh.

“Chúng ta đi trước thôi?” Tưởng Thanh Vũ cũng không phải là không đành lòng chỉ là không muốn ở lại để nhìn cảnh hỗn loạn này.

Sở Du Ninh vừa nghe thì mím môi, sau đó nói với Lâm Phong: “Nhìn cô ta, đừng để cho cô ta chết!” Tất nhiên không phải cô tốt tính muốn giữ lại một mạng cho Trần Dật, chỉ là… như trước đã nói, nếu đã rơi vào trong tay cô thì chết cũng sẽ là một loại hy vọng xa vời.

Con bạch tuộc kia di chuyển cực kỳ nhanh, có lẽ bởi vì khác giống loài cho nên chỉ có thể hành động tuân theo bản năng, vừa lao lên đã dùng xúc tua vội vàng mò mẫm ở trên người Trần Dật, vừa tìm được những khe hở quần áo đã lập tức chui vào bên trong, rất nhanh nó đã tìm được ba cái cửa động.

“A…” Cảm nhận được động tác của con bạch tuộc Trần Dật cực kỳ hoảng sợ, nhưng một cái xúc tua đột nhiên nhét vào miệng ả ngăn lại tiếng kêu cứu của ả.

Trần Dật tuyệt vọng nhìn Tưởng Thanh Vũ, sau đó bị hai cái xúc tua khác xông vào hai động còn lại.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Sở Du Ninh cảm giác cả người cực kỳ khô nóng, tiểu huy*t lại ngứa khó chịu, hô hấp cũng trở nên dồn dập, cô vội vàng xoay người muốn chạy nhưng chân lại đột nhiên mềm nhũn suýt chút nữa đã té ngã.

Tưởng Thanh Vũ vội vàng đỡ cô: “Cẩn thận?” Khi chạm vào cơ thể mềm nhũn nóng rực của cô thì anh lập tức sửng sốt kinh ngạc: “Em làm sao vậy?”

Sở Du Ninh đỏ mặt lắc lắc đầuv “Không…” Nhưng lời còn lại thì không cách nào nói nên lời, cô kẹp chặt chân, khó nhịn cọ xát hoa huy*t lầy lội vào quần jean: “Anh… trước tiên đặt em lên ghế đi.”

Bộ dáng hiện tại của Sở Du Ninh Tưởng Thanh Vũ đã quá quen thuộc, dù sao hai người bọn họ đã quấn lấy nhau nhiều ngày như vậy, Tưởng Thanh Vũ liếc mắt nhìn cái ghế dựa bên kia một cái, lúc này có lẽ là anh nên mang cô rời đi nhưng nếu Sở Du Ninh đã nói như vậy vậy thì tất nhiên cũng có đạo lý của cô.

Nghĩ đến đây Tưởng Thanh Vũ bế ngang Sở Du Ninh lên rồi nhanh chóng đi đến ghế dựa.

Sở Du Ninh vừa mới nằm xuống ghế đã khó nhịn mà vặn vẹo, một tay của cô đang ra sức tự xoa nắn ngực của mình, một tay kia thì cởi khóa quần, làm trò trước mặt Tưởng Thanh Vũ với vào trong quần.

Sắc mặt Tưởng Thanh Vũ đột nhiên thay đổi, theo bản năng nhìn về phía Lâm Phong, cũng may Lâm Phong sợ có vấn đề xảy ra nên vẫn nhìn chằm chằm phía Trần Dật, thấy Trần Dật chịu không nổi liền dùng nỏ bắn cho ả một cái ống tiêm chữa trị.

Nhưng cho dù như vậy Tưởng Thanh Vũ vẫn nhịn không được nghiêng người che Lâm Phong. Anh cúi người nhìn về phía Sở Du Ninh: “Như này là làm sao vậy?” Tại sao cô lại đột nhiên trở nên như thế này?

Sở Du Ninh vừa thấm mồ hôi tự moi móc trêu đùa tiểu huy*t, vừa thở hổn hển nói: “Tên khốn khiếp Bạch Lạc kia không biết đã cho em ăn cái gì…” Không được… không đủ, cực kỳ muốn bị cái gì đó lấp đầy… Sở Du Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thanh Vũ, tay vẫn luôn xoa nắn bộ ngực bắt được cánh tay của Tưởng Thanh Vũ: “Giúp… giúp.. giúp em…”

Tưởng Thanh Vũ nhăn chặt lông mày, tất nhiên anh có thể giúp cô, nhưng mà ở chỗ này… anh vội vàng cúi người ôm Sở Du Ninh định mau chóng đưa cô rời khỏi đây tới một nơi thích hợp.

Nhưng mà… Sở Du Ninh lại bắt lấy cổ áo của anh, mắt rưng rưng lắc lắc đầu: “Em… nhịn không được…” Tưởng Thanh Vũ lập tức cứng đờ.

Sở Du Ninh bỗng nhiên dùng sức thay đổi vị trí với Tưởng Thanh Vũ, đè anh ở trên ghế dựa, sau đó chân tay hoảng loạn vội vàng cởi quần của Tưởng Thanh Vũ.

Tất nhiên… với sự chênh lệch giữa bọn họ nếu như Tưởng Thanh Vũ thật sự muốn phản kháng thì căn bản cô không thể thực hiện được.

Tưởng Thanh Vũ nghe nói Bạch Lạc đã cho Sở Du Ninh ăn thứ gì đó liền cảm thấy có chút lo lắng, dù sao cũng mạt thế rồi, đã xuất hiện không ít đồ kỳ quái, anh không dám đánh cuộc Sở Du Ninh chỉ là trúng thuốc kích d*c bình thường.

Nhưng mà… dù sao anh cũng là một người truyền thống, hiện giờ anh đang ở đấu trường bên cạnh lại còn có người khác… trong lòng anh chắc chắn là có sự kháng cự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.