Kể từ lần đầu tiên sau khi cá mập tấn công thì sự xuất hiện của cá mập và bạch tuộc đã trở thành điều bình thường, chuyện này cũng không thành vấn đề lớn đối với căn cứ Tự Do đã thành thói quen, nhưng mà đối với các căn cứ khác mà nói chính là tai nạn.
Với từng đợt tấn công căn cứ đã trên bờ vực sụp đổ sẽ trở thành bữa tiệc linh đình cho đám hải thú vào mỗi đêm, là địa ngục của nhân loại, chỉ khi thái dương lên thì mới có thể được thở dốc trong giây lát.
Rất nhiều dị năng giả đã lần lượt rời khỏi những căn cứ vùng duyên hải để chuyển về đất liền, không gian sinh tồn của nhân loại lại bị thu hẹp thêm.
Theo lẽ thường tình mà nói vào ban ngày hải thú chỉ có thể lùi về trong biển, cho dù có kệ cho chúng nó lên bờ thì cũng chẳng thể đi tới địa phương nào quá xa, chỉ cần con người sống sâu trong đất liền thì có thể đảm bảo được sẽ không bị hải thú quấy nhiễu.
Nhưng đám người Tưởng Thanh Vũ lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, quả nhiên thây ma ở khắp nơi đột nhiên hội tụ, điên cuồng bao vây căn cứ của nhân loại ở trên đất liền.
So sánh với thây ma thì số lượng nhân loại thật sự quá nhỏ bé, đối mặt với quy mô thây ma triều lớn như thế thì cuối cùng nhân loại phải lấy các loại pháo đạn áp hòm ra, phải biết rằng loại đồ vật này chính là dùng một cái chính là bớt đi một cái, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không ai nỡ lấy ra dùng.
Nhưng làm người ta sợ hãi chính là toàn bộ vũ khí trước mạt thế đều mất đi tác dụng, sau trải qua kiểm tra, đạn dược lại bị một loại vi khuẩn không rõ bám lên, loại vi khuẩn này lại ăn những loại năng lượng chất nổ, tất cả toàn bộ vũ khí truyền thống đã bị mất đi tác dụng…
Ngay khi chuyện này nổ ra thì trong nhân loại đột nhiên truyền ra một loại cách nói, đó chính là… mạt thế là sự phản kích của địa cầu, nhân loại hiếu chiến cuối cùng vẫn là nghênh đón sự tẩy rửa của trái đất.
Lúc Sở Du Ninh nghe được tin tức này thì nhớ tới tiến sĩ K, hắn đã bắt đầu nghiên cứu nguồn năng lượng mới cho vũ khí là bởi vì nguồn năng lượng mới có hiệu quả tốt hơn hay là hắn đã sớm phát hiện ra loại vi khuẩn này?
Tất nhiên, hiện tại không phải là lúc để hỏi vấn đề này, Sở Du Ninh trước tiên bảo Diệp Thần mang thi thể cá voi và bạch tuộc về để làm mẫu vật cho K, tốt
nhất có thể nghiên cứu ra một loại dụng cụ có thể tìm được nhược điểm của hải thú.
Trải qua sự kiện lần trước sau khi Sở Du Ninh bị Cố Nam bắt cóc thì Diệp Thần cũng không thích để cho Sở Du Ninh rời khỏi tầm mắt của mình, nhưng chuyện này đúng là rất khẩn cấp, chỉ có anh đi chuyến này mới là hợp lý nhất.
Nhưng… sao lại có thể trùng hợp tới mức này, Diệp Thần chân trước rời đi thì Sở Du Ninh đã bị Tư Đế Văn chặn lại.
Sở Du Ninh trầm mặt: “Tư Đế Văn tiên sinh như này là muốn làm cái gì?”
Tư Đế Văn lại không nói lời vô nghĩa với cô, trực tiếp đánh ngất cô rồi đem đi, đối mặt dị năng giả cấp 9 Sở Du Ninh chính là con gà bệnh mặc người xâu xé.
Cũng may Tư Đế Văn cũng không làm gì với cô hết, sau khi Sở Du Ninh tỉnh lại thì phát hiện mình ngồi ở trên một cái ghế, mà ngồi đối diện với cô lại chính là tiến sĩ Dương.
“Sở tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Tiến sĩ Dương trầm giọng nói.
Sở Du Ninh ngồi thẳng dậy, cẩn thận sửa sang lại quần áo có chút hỗn loạn của mình. “Đã lâu không gặp.” Cô nói không chút hoang mang.
“Rất xin lỗi vì đã dùng cách này để mời cô tới đây, chỉ là tất cả những thiệp mời hay là lời mời cô gặp mặt đều như đá chìm đáy biển cho nên chỉ có thể dùng cách như vậy để có thể gặp mặt với cô.” Tiến sĩ Dương lịch sự nói. Sở Du Ninh liếc tiến sĩ Dương một cái: “Thời gian của tôi rất quý giá, tiến sĩ có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi!”
Tiến sĩ Dương dừng một chút rồi cuối cùng cười: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ không lãng phí thời gian, chúng tôi chỉ muốn biết là cái thứ đồ vật kia ở đâu.”
Sở Du Ninh vừa nghe thì ánh mắt chợt lóe: “Đồ vật? Cái gì?”
Tiến sĩ Dương buồn cười nhìn Sở Du Ninh một cái: “Là Sở tiểu thư nói không cần lãng phí thời gian, thế nhưng bây giờ lại trở nên không thoải mái.” Nói tới đây tiến sĩ Dương hơi dừng lại rồi mới nói tiếp: “Trước khi Trần tiểu thư chết thì đã phát tín hiệu cho chúng tôi, cho nên chúng tôi đã nghe được lời cô nói với cô ấy.”
Sở Du Ninh kinh ngạc, Trần Dật thế mà còn để lại một chiêu này sao?