Sở Du Ninh có chút may mắn vừa rồi đã không làm lộ ra không gian của mình, nếu không để cho Cố Nam phát hiện ra thì sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Thân là dị năng giả cấp 9 Tư Đế Văn chết như thế cũng quá nhục nhã, nhưng cũng đã chứng minh trên đầu chữ sắc có một cây đao. Tất nhiên Sở Du Ninh cũng không có nhiều thời gian để cảm thán cái này, cô nhìn về phía Cố Nam vẻ mặt âm trầm, ánh mắt hơi lóe, gia hỏa này thật sự đúng là có thể tận dụng mọi thứ, mỗi lần Diệp Thần không ở bên cạnh cô thì hắn sẽ xuất hiện.
“Anh có vẻ… rất tức giận…” Sở Du Ninh kiều mị nhướng mày, tầm mắt đảo một vòng ở trên thi thể của Tư Đế Văn, chậm rãi đi đến bên cạnh Cố Nam đưa tay ra nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn ở trên ngực của hắn: “Tức giận vì hắn ôm tôi hay là do hắn sở tôi?”
Sở Du Ninh nhón mũi chân, ghé vào tai Cố Nam thổi nhẹ, tay nhỏ trượt xuống dọc theo cánh tay của Cố Nam giống như muốn nắm tay của hắn.
“Thật ra… tôi cũng nhớ anh, đặc biệt nhớ lần làm t.ình phát sóng trực tiếp với anh lần đó, rất kích thích…” Trong giọng nói của Sở Du Ninh dường như mang theo câu dẫn, đủ để gợi lên dục vọng của bất kỳ người đàn ông nào.
Đột nhiên, Cố Nam bắt lấy tay cô, chiếc vòng khóa dị năng ở trong tay Sở Du Ninh cứ như vậy mà lộ ra ở trước mặt hắn.
Sắc mặt Sở Du Ninh đột nhiên thay đổi, thế mà lại bị hắn phát hiện! Điều này không khoa học, trong ấn tượng của Sở Du Ninh, Cố Nam chỉ là một đứa trẻ không có đầu óc chỉ biết dùng nửa người dưới để suy nghĩ nhưng mà hắn lại có thể phát hiện ra động tác của cô dưới tình huống như vậy…
Khuôn mặt Cố Nam vẫn trầm như cũ, cúi đầu nhìn Sở Du Ninh: “Trước khi tôi giết tên kia đã phát hiện cô có chút không thích hợp rồi!”
Cho dù đòn sát thủ duy nhất bị bắt bài nhưng Sở Du Ninh cũng cũng không hoảng loạn, cô nhướng mày nhét vòng khóa dị năng vào không gian. “Được thôi, lần này anh thắng!”
Vốn tưởng rằng Cố Nam sẽ kiêu ngạo phụ họa một hai câu nhưng hắn lại không nói gì cả. trái tim của Sở Du Ninh trùng xuống, như này… không thích hợp…
Khi Sở Du Ninh còn đang cực kỳ nghi hoặc thì ở hành lang vang lên những tiếng chân hỗn loạn. Ánh mắt Sở Du Ninh hơi lóe lên, nếu như trên người Trần Dật có thiết bị nghe lén vậy thì trên người Tư Đế Văn khẳng định cũng có, Tư Đế Văn đột ngột chết, lão già kia khẳng định sẽ đến!
So sánh với Cố Nam có chút không thích hợp thì Sở Du Ninh cảm thấy vẫn là đối mặt với tiến sĩ Dương còn tốt hơn, ít ra… Cố Nam có thể làm hay không, hoặc là đã làm là phải làm đến cùng, xử lý tất cả nhóm của tiến sĩ Dương? Xử lý hay không cũng chẳng sao cả, ít nhất có thể kéo dài chút thời gian cho cô như vậy thì cô có thể nghĩ cách chạy trốn.
Tư Đế Văn là người mà đám người nước ngoài kia cậy vào, gã chết là điều mà tiến sĩ Dương không ngờ tới, khi nhìn thấy dấu hiệu sinh mệnh của Tư Đế Văn biến mất thì tiến sĩ Dương cảm thấy đây có thể là âm mưu để Sở Du Ninh thoát thân.
Nhưng… Tư Đế Văn quá quan trọng, cho dù biết có thể là âm mưu thì lão cũng phải tới nhìn một cái. Khi bọn họ đá văng cửa thì nhìn thấy Tư Đế Văn nằm trên mặt đất, ngực có một cái lỗ lớn thì mặt mũi trắng bệch.
Mà Sở Du Ninh đang chờ đợi cơ hội thì lại bị Cố Nam bắt đi ngay một khắc đám người tiến sĩ Dương xông vào… Cố Nam thế mà lại biết không thể để cho Sở Du Ninh có cơ hội xoay người… Không thể không nói hắn đã trưởng thành rồi!
Trong khoảng thời gian này, rất nhiều người đều đang tìm Cố Nam, đặc biệt là Cố Đông, bởi vì Cố Nam nhiều lần xuống tay với Sở Du Ninh, đã khơi dậy sát tâm của Cố Đông, tuy nhiên cho dù dùng bất kỳ phương pháp gì hay là phái đi bao nhiêu người thế nhưng mà một chút dấu vết cũng chưa tìm được.
Khi Cố Nam lôi Sở Du Ninh nhảy xuống biển, cưỡng chế cô biến thành nhân ngư cùng với hắn thì cuối cùng Sở Du Ninh hiểu ra được cái thứ này đã ẩn nấp ở chỗ nào.
Ngay dưới biển cách căn cứ của Sở Du Ninh không xa có một rặng đá san hô, bên cạnh rặng đá san hô có một con thuyền du lịch bị chìm, trong khoảng thời gian này Cố Nam đã trốn ở trong cái thuyền du lịch này, như này nếu mà lại có thể bị người bắt được vậy đúng là gặp quỷ, dị năng biến hình quả nhiên là dị năng bảo mệnh tốt nhất.