Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 443: Không muốn kiên cường



Khi K thả Bạch Lạc ra ngoài lồng sắt thì bên phía Sở Du Ninh lại vang lên một tiếng hét thảm: “A…” Ngay sau đó âm thanh đột nhiên im bặt, Sở Du Ninh… ngất đi rồi.

Ba người đàn ông lập tức cả kinh, Diệp Thần càng thêm hoảng hốt mà đỏ mắt, nhưng Sở Du Ninh mềm nhũn ở trong ngực hắn, ngoại trừ hơi thở mỏng manh

yếu ớt thì không có bất kỳ phản ứng gì.

Đúng lúc này, điện thoại của Sở Du Ninh lại vang lên, trên màn hình vẫn là cái dãy số xa lạ kia, Diệp Thần nhận điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh băng của tiến sĩ Dương: “Cho các người một cơ hội cuối cùng, nếu như sáng ngày mai vẫn không cho tôi hồi âm vậy thì mấy người nhặt xác cho Sở tiểu thư đi!”

Diệp Thần nắm chặt điện thoại, nếu không phải còn có một tia lý trí cuối cùng thì anh đã bóp nát cái điện thoại. Bạch Lạc tiến lên cầm tay Sở Du Ninh, nhắm mắt lại dùng dị năng quét một lượt ở trên người Sở Du Ninh: “Đưa cô ấy cho tôi!”

Diệp Thần chớp mắt nhìn Bạch Lạc một cái có chút chần chừ, nhưng vẫn đưa Sở Du Ninh vào trong ngực hắn, Bạch Lạc cũng không khách khí, trực tiếp đẩy Diệp Thần ra khỏi giường tự mình ôm Sở Du Ninh nằm xuống. Diệp Thần nhìn thấy Bạch Lạc ôm Sở Du Ninh đã không tính, thế mà hắn còn sờ soạng cô, liền bắt tay Bạch Lạc mặt âm trầm nhìn hắn: “Ngươi muốn chết à!”

Bạch Lạc liếc mắt nhìn về phía Diệp Thần cũng không để ý sự uy hiếp của anh: “Chỉ có tôi mới có thể cứu cô ấy!”

Diệp Thần nắm chặt cánh tay của Bạch Lạc, càng siết càng chặt, chỉ nghe “Rắc” một tiếng, cổ tay của Bạch Lạc đã bị Diệp Thần bóp gãy, nhưng mặc dù như vậy Bạch Lạc vẫn như cũ chẳng nhăn mày lấy một lần, ánh mắt không chút gợn sóng lại lộ ra vẻ kiên định.

Diệp Thần nhìn Bạch Lạc một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi buông lỏng tay ra.

Thật ra Bạch Lạc cũng không nói dối, đúng thật là chỉ có hắn có thể cứu cô. Chỉ là… cách làm quá hương diễm, Diệp Thần và K đứng xem sắc mặt càng ngày càng trầm.

K không hề để ý tới Bạch Lạc mà đặt toàn bộ lực chú ý ở trên máy tính, ở trong phòng thí nghiệm dù nhìn không thấy sắc trời ở bên ngoài nhưng thời gian vẫn đang trôi từng chút một.

Bạch Lạc cũng không phải đang chiếm tiện nghi, sau khi hắn dùng dị năng chữa trị xong cổ tay bị gãy thì xoa nắn từng tấc da thịt của Sở Du Ninh, không buông tha bất kỳ chỗ nào, triền miên hôn lên môi Sở Du Ninh, một tầng sương mù màu xanh nhàn nhạt từ từ xoay xung quanh hai người.

Không biết qua bao lâu sau cuối cuối lông mi Sở Du Ninh khẽ run, cô bị đánh thức bởi sự khác thường ở trên môi, một cái mổ nhẹ mang theo hương thơm cỏ xanh ở trên môi cô, có chút dịu dàng lại mang theo chút dục vọng…

Sở Du Ninh chậm rãi mở to mắt, đối diện với đôi mắt của Bạch Lạc thì sửng sốt.

Bạch Lạc lại ở mổ thêm một chút trên môi cô mới không nỡ mà lùi lại: “Tốt hơn chút nào không?” Giọng của hắn khàn khàn.

Lúc này Sở Du Ninh mới phát hiện cô… không đau nữa rồi! Cô muốn đứng dậy để xem xét tình huống cơ thể thì lại bị Bạch Lạc chặn ngang ôm trở về. “Đừng nhúc nhích, rời khỏi tôi sẽ bị phát tác lần nữa!”

Sở Du Ninh mím môi… thật ra nếu như có thể thoải mái hơn chút thì cô sẽ không kiên cường. Nghĩ đến đây, Sở Du Ninh ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy eo của Bạch Lạc.

Bạch Lạc bị Sở Du Ninh như này làm sửng sốt trong chớp mắt, sau đó trong đáy mắt tràn ngập ý cười, siết chặt hai tay ôm Sở Du Ninh càng chặt hơn: “Tính ra em rất thức thời!” Hắn cười nói.

Ban đầu Diệp Thần vốn đang nhìn K để lấy thông tin nhưng nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại nhìn vừa lúc thấy hình ảnh hai người ôm nhau thật chặt, lông mày Diệp Thần nhíu lại, ánh mắt càng ngày càng trầm.

Diệp Thần vốn dĩ cũng không để ý mấy người đàn ông này của Sở Du Ninh, những người này đối với anh mà nói cũng chỉ là sủng vật thôi, chỉ cần Sở Du Ninh không dây dưa đến thây ma khác thì dù thế nào anh cũng sẽ không để ý. Nhưng mà gần đây anh càng ngày càng không thích Sở Du Ninh thân thiết với những người đàn ông khác, kể cả nhân loại cũng không được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.