Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 445: Không tin tưởng



Bắt mấy lão già ngoại quốc thì dễ rồi, nhưng mà muốn bắt Sở Du Nhàn thì cần Diệp Thần tự thân xuất mã.

Chuyện vô cùng thuận lợi, chủ yếu cũng là do sự tranh đua của mấy người đàn ông bên cạnh Sở Du Ninh, và các thế lực của họ trải rộng khắp mọi nơi, chuyện có liên quan đến cô tất nhiên có thể giải quyết trong một giây.

K trực tiếp nhốt mấy người này ở trong phòng thí nghiệm, mấy lão già ngoại quốc đó mỗi người đều có một cái phòng đơn, vì để có thể bảo vệ Sở Du Ninh chắc chắn hơn K không những đeo vòng khóa dị năng chi bọn họ mà còn tiêm thuốc mê.

Thật ra cái thứ đối phó Sở Du Ninh chính là dị năng cho nên chỉ cần đeo vòng khóa dị năng là Sở Du Ninh đã không còn nguy hiểm, nhưng với chuyện liên quan đến Sở Du Ninh thì K vẫn rất thận trọng, thà rằng phức tạp chứ cũng không thể sơ sẩy một chút nào.

Tính cả Trần Dật thì đám người này tổng cộng có mười một người, Trần Dật và Tư Đế Văn đã chết nên chỉ còn lại chín. Bởi vì không biết người đối phó Sở Du

Ninh rốt cuộc là ai nên nếu không thể khống chế địch bằng một đòn thì thời điểm bọn họ bại lộ chính là lúc Sở Du Ninh nguy hiểm nhất.

Thật ra lúc bọn họ bị bắt cũng đã thật muốn cho Sở Du Ninh một đòn nghiêm trọng để cảnh cáo, nhưng mà… bọn họ không biết bên cạnh Sở Du Ninh còn có Bạch Lạc là dị năng hệ sinh mệnh.

Đám người tiến sĩ Dương thắng ở chỗ họ có dị năng bất ngờ, nhưng tất nhiên cũng thua vì bên Sở Du Ninh cũng có dị năng thần kỳ, cho nên… thắng bại ở mạt thế không bao giờ là cố định.

Khi tiến sĩ Dương bị bắt thì lão vẫn còn ưỡn ngực rất tự tin, nhưng khi nhìn thấy Sở Du Ninh hoàn hảo không bị tổn hại chút nào xuất hiện ở trước mặt lão thì tiến sĩ Dương tiến sĩ choáng váng: “Sao có thể!”

Sắc mặt Sở Du Ninh vẫn tái nhợt như cũ nhưng mà đã tốt hơn nhiều so với lúc cô mới tới phòng thí nghiệm. Cô lạnh lùng liếc mắt nhìn tiến sĩ Dương một cái nhưng cũng không đứng lại trước cái phòng giam của lão mà đi từ đầu tới đuôi nhìn một lần, khi đi tới phòng giam cuối cùng thì Sở Du Ninh dừng bước chân.

“Chị!” Sở Du Nhàn bò dậy từ trên mặt đất vọt tới đây, mà khi hắn thấy bộ dáng Sở Du Ninh tái nhợt suy yếu thì sắc mặt đột nhiên âm trầm: “Chị bị làm sao vậy? Bị thương rồi sao?”

Sở Du Nhàn đưa tay muốn kéo Sở Du Ninh nhưng Sở Du Ninh mặt không chút biểu tình lùi về sau một bước né tránh tay của hắn, Sở Du Nhàn ngạc nhiên: “Chị…”

Tuy mặt của Sở Du Ninh không có biểu tình gì nhưng vẫn nhìn chằm chằm phản ứng của Sở Du Nhàn, sự đau lòng trong mắt hắn không giống diễn kịch… ánh mắt Sở Du Ninh hơi lóe nhưng rất nhanh chóng đã khôi phục bình tĩnh. “Nói đi!” Cô lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn Sở Du Nhàn giống như đang nhìn một người xa lạ.

Sở Du Nhàn không rõ Sở Du Ninh nói cái gì nhưng ánh mắt lạnh nhạt của Sở Du Ninh lại làm hắn hoảng hốt: “Chị, chị làm sao vậy?” Tuy rằng Sở Du Nhàn không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì nhưng mà bộ dáng lạnh nhạt của Sở Du Ninh lại làm trái tim hắn cực kỳ đau đớn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Sở Du Ninh lạnh lùng cười: “Nhìn thấy nhóm bạn tù này mà cậu vẫn không biết có chuyện gì sao?”

Sở Du Nhàn cau mày, tất nhiên hắn biết đàn quỷ Tây Dương này là ai nhưng lời này của chị hắn là có tứ gì? Mỗi một phản ứng của Sở Du Nhàn đều ở trong mắt Sở Du Ninh, cô cũng thấy được sự nghi hoặc trong mắt hắn, nhưng mà… một khi đề cập đến Sở Du Nhàn, Sở Du Ninh không quá tin tưởng vào phán đoán của mình.

Sâu trong nội tâm luôn có một giọng nói đang nói, Sở Du Nhàn thông minh như vậy cho nên kỹ thuật diễn cao siêu cũng không phải là không thể…

Sở Du Nhàn thấy được sự không tin tưởng ở trong mắt Sở Du Ninh thì đầu óc hắn như bị nổ mạnh, cô nghi ngờ hắn, nghi ngờ hắn đã làm cái gì! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô vậy?

Khi hai người còn đang diễn kịch câm thì ở cửa hành lang lại vang lên tiếng ồn, Sở Du Ninh quay đầu nhìn lại thấy cánh tay robot ở phòng thí nghiệm đang áp giải vài người đi vào, đi đầu là một người đang mặc đồ vệ sĩ, người sau đó… Sở Du Ninh đột nhiên xoay người mở to hai mắt nhìn! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.