Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 446: Chửi rủa



Sở Du Nhàn nhìn thấy sự khác thường của Sở Du Ninh vội vàng nắm song sắt nhìn ra phía ngoài, khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của mẹ Sở thì sắc mặt lập tức thay đổi!

Ánh mắt Sở Du Nhàn đột nhiên lóe lên, gần như ngay lập tức muốn xóa sạch mọi thứ, hắn bắt lấy tay Sở Du Ninh: “Chị! Không phải em, em không biết gì cả!”

Tiến sĩ Dương, mẹ Sở và cả hành động khó giải thích của Sở Du Ninh thì giờ đây còn cái gì mà không rõ ràng? Sở Du Nhàn hoảng sợ, cho dù mạt thế buông xuống, cho dù hắn tìm rất lâu cũng không thấy Sở Du Ninh thì hắn cũng chưa bao giờ hoảng hốt, nhưng mà bây giờ Sở Du Nhàn lại hoảng sợ.

Mẹ Sở đang giãy giụa lập tức quay đầu, thấy Sở Du Ninh đứng ở cuối hành lang cuối, sửng sốt một chút rồi lập tức phẫn nộ chỉ vào Sở Du Ninh: “Mày còn đứng ngu người ở đó làm gì, còn không mau đuổi đám này đi!”

Một khắc nhìn thấy mẹ Sở thì cuối cùng Sở Du Ninh cũng đã hiểu được, tất cả những gì không hợp lý thì giờ cũng đã có thể giải thích, ngọn nguồn của chuyện này tất cả là từ cái người phụ nữ đã sinh ra cô, cũng là người đã dệt nên toàn bộ ác mộng của cô…

Sở Du Ninh chậm rãi nheo mắt lại, im lặng một lúc lâu sau rồi lạnh lùng cười: “Đúng là… thiên đường có lối ngươi không đi…” Cô nói gần như nỉ non.

Sở Du Ninh không động đậy chỉ trơ mắt nhìn K dùng nhưng cách tay kim loại kia đẩy đám mạnh đám người đó vào trong phòng giam, trong đó còn cả mẹ Sở đang không ngừng giãy giụa mắng chửi.

Sở Du Ninh gõ gõ phòng giam của Sở Du Nhàn: “Thả hắn ra.” Cô trầm giọng nói.

Sở Du Ninh rất bình tĩnh nhưng bình tĩnh như vậy lại giống như đã làm Sở Du Nhàn rơi vào trong vực sâu. Cửa phòng giam chậm rãi mở ra nhưng mà Sở Du Nhàn mặt tái mét mãi chưa dám bước ra ngoài.

Sở Du Ninh lại không để ý tới Sở Du Nhàn, tự mình dẫn đầu rời khỏi nhà tù, lúc đi ngang qua mẹ Sở thì cô quay đầu nhìn lướt qua, mẹ Sở ở trong phòng giam

cùng với một đứa con gái, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói thì đây chính là người đã tiếp xúc với tiến sĩ Dương mà K đã nói.

Sở Du Ninh thờ ơ dời ánh mắt đi dưới tiếng chửi rủa càng lúc càng lớn của mẹ Sở, tao nhã bước đi rời khỏi nơi này.

Sở Du Ninh rời khỏi đây thật lâu thì Sở Du Nhàn cứng đờ cuối cùng mới hồi thần, hắn chậm rãi đi ra khỏi phòng giam giống như một cái xác không hồn cứng ngắc đi về phía trước, khi hắn đi đến phòng giam của mẹ Sở thì đột nhiên mẹ Sở nhào tới: “Tiểu Nhàn!” Bà ta hét lớn một tiếng.

Đứa con gái kia cũng vọt tới vừa đỡ mẹ Sở vừa đỏ bừng mắt nhìn Sở Du Nhàn: “Nhàn ca, anh mau bảo chị thả bác gái ra đi, cơ thể của bác gái không tốt, cứ như thế này thì chịu không nổi đâu!”

Sở Du Nhàn chậm rãi quay đầu, vẻ mặt đờ đẫn nhìn mẹ Sở: “Mẹ đã làm cái gì?”

Mẹ Sở hơi ngạc nhiên, sau đó thành thẹn quá thành giận: “Mẹ làm cái gì sao, con đang nói chuyện với mẹ như vậy à!”

Mặt Sở Du Nhàn vẫn không biểu tình, vẫn cứng ngắc lặp lại: “Mẹ đã làm cái gì…” Sở Du Nhàn biết, chuyện này tuyệt đối không nhỏ nếu không… Sở Du Ninh cũng đã không bắt hắn tới đây… Cho nên… rốt cuộc bà ta đã làm cái gì? Rốt cuộc đã làm chuyện gì tổn thương đến chị gái?

Mẹ Sở chỉ vào Sở Du Nhàn: “Con…” Giống như muốn mắng hắn nhưng mà lời mắng làm như nào cũng không ra được khỏi miệng, cuối cùng chỉ có thể tức giận mắng lên đầu Sở Du Ninh: “Cái thứ bạch nhãn lang vô lương tâm kia, con tiện nhân không biết liêm sĩ quyến rũ em trai ruột, trước đây mẹ vẫn là không nên sinh ra nó, kể cả có sinh ra nó thì cũng nên bóp ch*t luôn…”

Tiếng chửi rủa như vậy Sở Du Ninh đã sớm nghe mãi thành thói quen, cô bình tĩnh trở lại phòng thí nghiệm, đối diện với ánh mắt lo lắng của ba người đàn ông. Cho tới bây giờ bọn họ mới biết được, cái người phụ nữ trung niên kia thế mà lại là mẹ ruột của Sở Du Ninh, mà chuyện này… hình như có liên quan đến mẹ của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.