Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 449: Cơ hội cuối cùng



Đã bao giờ mẹ Sở phải thấy tình trạng máu me đầm đìa như thế kia, thấy cảnh tượng như vậy thì đặt mông ngồi xuống mặt đất, nhưng khổ hình vẫn chưa dừng lại, sau khi người này chết thì K lại dùng cách đó giải quyết hết số vệ sĩ còn lại.

Cuối cùng trong cái phòng giam này ngoại trừ một vài cái xác với những mảnh thịt nát đầy đất, máu tươi từ phòng giam đối diện từ từ chảy ra lan đến phòng giam bên này của mẹ Sở khiến bà ta sợ tới mức liên tục lùi về phía sau. Đám vệ sĩ này tuy là Sở Du Nhàn phải tới bảo vệ bà ta nhưng mà bọn chúng bình thường vẫn mắt cao hơn đầu, ngày thường bà ta nói chuyện với bọn chúng còn phải rất cẩn thận, thế nhưng mà hôm nay cứ như thế mà bị giết ch*t…

Giờ khắc này mẹ Sở giống như đã nhìn thấy được sự tàn khốc của mạt thế.

Nhìn thấy cảnh tượng này khóe miệng Sở Du Ninh cong lên nở một nụ cười, lười biếng nói với Sở Du Nhàn nói: “Vốn dĩ… có lẽ sáng hôm nay tôi đã chết rồi…”

Sở Du Ninh biết cảnh tượng thảm thiết này cũng đã dọa tới mẹ Sở, nhưng lại chẳng có hiệu quả với Sở Du Nhàn, đối phó với hắn thì cần một cách khác.

Sở Du Nhàn đột ngột kinh hoàng: “Không thể nào!” Mẹ đúng là không thích chị gái nhưng mà nếu như nói bà ta muốn mạng của chị gái thì đó là tuyệt đối không có khả năng

Sở Du Ninh lạnh lùng cười, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Sở: “Có gì mà không thể cơ chứ, nếu như không có Bạch Lạc ở đây thì giờ cậu đã nhìn thấy thi thể của tôi rồi đấy!”

Thoạt nhìn mẹ Sở có vẻ rất sợ hãi, đầu óc vẫn còn có chút trì độn, suy nghĩ một lát mới hiểu được Sở Du Ninh nói có ý gì, bà ta bị dọa khiến lửa giận lại bốc lên một lần nữa, sắc mặt mẹ Sở trắng bệch trừng mắt nhìn Sở Du Ninh: “Tiểu Nhàn đừng tin mấy lời ma quỷ này, nếu như chết thì sao nó còn có thể hoàn hảo đứng ở đây, đến cả một chút thương tích cũng không có!”

Mẹ Sở vừa nói vừa nghĩ tất cả đều là do nha đầu chết tiệt Sở Du Ninh bịa ra để hù dọa bà ta cho nên càng nổi trận lôi đình. Đúng vậy, ngay từ đầu bà ta vẫn luôn cảm thấy Sở Du Ninh không dám làm gì bà ta hết vì bà ta chính là mẹ của cô!

Nghe thấy lời của mẹ Sở nói ánh mắt đứa con gái kia hơi lóe lên, đúng vậy, cô ra cũng đang tự hỏi sao Sở Du Ninh có thể bình an vô sự?

Sở Du Ninh lười quan tâm mấy lời mẹ Sở nói, tiện tay huyễn hóa ra một con dao băng cực kỳ sắc bén, sau đó nắm lấy tay Sở Du Nhàn, tự mình đặt dao băng vào trong tay hắn: “Tôi nói lại một lần cuối cùng, hoặc là giết bà ta, hoặc là mang bà ta biến mất vĩnh viễn khỏi mắt tôi!”

Đây là cơ hội cuối cùng Sở Du Ninh cho, mẹ Sở có thể tiếp tục sống hay không chính là nhìn sự lựa chọn của Sở Du Nhàn.

Sở Du Nhàn nghe hiểu ý của Sở Du Ninh, đây là cách duy nhất mẹ Sở có thể sống sót được, nhưng mà… “Chị.” Sở Du Nhàn bật khóc ngay lập tức.

Đúng là mẹ Sở không tốt, từ nhỏ vẫn luôn đối xử không tốt với Sở Du Ninh, sau khi biết hắn lại thích chính chị ruột của mình thì vẫn luôn cho rằng Sở Du Ninh quyến rũ hắn cho nên càng ghét Sở Du Ninh hơn, ghét tới cực điểm.

Nhưng mà… bà ta đối xử với Sở Du Nhàn thật sự rất tốt, từ nhỏ đã cực kỳ cưng chiều, ngậm trong miệng sợ tan, đặt trong lòng bàn tay còn sợ ngã, ngay cả biết hắn đại nghịch bất đạo thích chính chị ruột của mình thì cũng chưa từng nói nửa lời nặng với hắn. Sở Du Nhàn… thật sự không thể xuống tay.

Nhưng mà… nghĩ đến việc suýt chút nữa Sở Du Ninh đã chết thì đầu óc của Sở Du Nhàn như bị nổ mạnh, hắn nắm chặt lấy cổ tay của Sở Du Ninh, cả người cũng đang run rẩy, nếu như chị mà thật sự có chuyện gì… vậy… vậy thì hắn tồn tại còn ý nghĩa gì?

Mẹ Sở nhìn thấy Sở Du Nhàn như vậy thì càng thêm sôi máu, bà ta nhìn khắp mọi nơi nhưng không thấy được đồ vật gì, cuối cùng lấy một chiếc giày ra ném về phía Sở Du Ninh: “Con nha đầu lòng lang dạ sói chết tiệt kia, thế mà dám đuổi tao đi! Tao đánh chết mày!”

Sở Du Nhàn bắt được cái giày, đôi mắt đỏ tươi quay đầu nhìn về phía mẹ Sở, nhìn tới mức khiến mẹ Sở run rẩy, một khi đối diện với Sở Du Nhàn mẹ Sở lại cảm thấy có chút không biết làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.