Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 450: Thống khoái



Ánh mắt của đứa con gái kia loé lên, vội vàng đi tới đỡ mẹ Sở đứng lên: “Trên đất lạnh lắm bác gái, bác dẫm lên chân con đi!” Dứt lời oán trách nhìn Sở Du Nhàn: “Nhàn ca, cho dù anh che chở Ninh Ninh tỷ thì cũng không nên trừng bác gái đâu, mau tới xin lỗi bác gái đi!” Cái giọng văn này giống như là cô vợ nhỏ trong nhà đứng ra hòa giải.

Mẹ Sở nghe thấy Sở Du Nhàn trừng bà ta vì Sở Du Ninh thì hỏa khí lại dâng lên lần nữa, thậm chí cũng khắc phục luôn được sự sợ hãi đối với Sở Du Nhàn. “Sao? Con gái ruột của mình cũng không được đánh à? Nó ở nơi an toàn nhất trong thủ đô, trong căn phòng lớn, còn vứt mẹ ruột của nó ở bên ngoài chịu khổ chịu tội, luôn luôn phải lo lắng không biết bao giờ sẽ chết, đánh nó vẫn còn nhẹ, phải đánh chết nó mới đúng!”

Sở Du Ninh nghe đến đó thì ánh mắt lóe lên, thì ra… là như thế…

Sở Du Ninh đoán tiến sĩ Dương không biết từ nơi nào đã nghe được về sự tồn tại của mẹ Sở sau đó đã dùng lý do này để tới xúi giục mẹ Sở, nhưng… mục đích xúi giục là cái gì? Muốn dùng mẹ Sở để kiềm chế cô sao? Không đúng… nếu như muốn kiềm chế cô thì hà tất phải làm chuyện mất công như thế, phải là bắt cóc mẹ Sở luôn mới đúng. Sở Du Ninh mím môi suy nghĩ, tìm tới mẹ Sở

đơn giản chỉ là bởi vì hai người có quan hệ huyết thống, vậy thì… cái dị năng kia có phải là cần thứ gì đó trên người mẹ Sở để kích phát?

Nhưng… chỉ cần trộm lấy đồ đi là được rồi, hà tất phải mất công làm cho cô biết rồi sau đó thuyết phục cô? Trừ phi…

Đột nhiên Sở Du Ninh nheo mắt lại, cái dị năng này cần mẹ Sở cam tâm tình nguyện phối hợp!

Sở Du Ninh liếc mắt nhìn Sở Du Nhàn một cái, nhìn ánh mắt hắn lập loè không chừng hắn cũng đã nghĩ ra được, cam tâm tình nguyện đi hại con gái ruột của mình… chỉ bởi vì…con gái không đưa mình vào thủ đô…

Sở Du Ninh lạnh lùng cười, lười biếng vuốt phẳng nếp uốn ở trên quần áo.

Sở Du Nhàn khó khăn nuốt nước miếng: “Chị…” Giọng của hắn khàn khàn nhưng vẫn cứ nói tiếp: “Mẹ là người như thế nào chị cũng biết rồi, khẳng định bà ấy là bị người có tâm lợi dụng, cho dù chị có muốn xử trí bà ấy thì cũng nên chờ chuyện rõ ràng hãng nói tiếp.” Nói rồi hắn cầu xin nhìn Sở Du Ninh.

Sở Du Nhàn vốn là muốn hòa hoãn, nói không chừng lát nữa có thể Sở Du Ninh tiêu chút tức giận thì sẽ không ép buộc hắn phải đưa ra quyết định tiến thoái lưỡng nan này. Điểm này tất cả người ở đây đều có thể nghe ra được, ngoại trừ…

Mẹ Sở chỉ nghe được câu kia của Sở Du Nhàn “Muốn xử trí bà ấy”, đầu óc bà ta lập tức như bị nổ mạnh, con trai bà ta yêu thương cả đời thế mà lại vì Sở Du Ninh mà muốn xử trí mình…

Sở Du Ninh nhìn Sở Du Nhàn không nói gì, Sở Du Nhàn chột dạ cúi đầu, vừa lúc thấy con dao găm băng trong tay thì ném qua một bên theo bản năng: “Đã bắt tất cả bọn họ rồi đúng không? Em đi thẩm vấn bọn họ!” Nói xong hẳn định đi tới những phòng giam khác.

“Không cần!” Giọng nói lạnh băng của Sở Du Ninh vang lên từ phía sau hắn, bước chân Sở Du Nhàn dừng lại, hắn thậm chí… không dám quay đầu lại nhìn Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh thả ra kiến ăn thịt người: “Nếu cậu không muốn cho bà ta thống khoái, vậy thì để tôi…”

Nghe thấy âm thanh cạch cạch cạch cạch Sở Du Nhàn đột nhiên quay đầu lại, đó là… trong đầu hắn hiện lên tử trạng của đám người Bạch gia chủ, đầu óc lập tức trống rỗng.

Trong mắt đứa con gái kia hiện lên một tia hoảng loạn, cô ta nhìn mẹ Sở phát hiện bà ta vẫn còn đang ngây ngốc, vội vàng duỗi tay đỡ cánh tay của bà ta.

Mẹ Sở vì động tác này mà hơi cứng đờ nhìn cô ta, lúc này cô ta lại cúi đầu nhìn con dao găm băng ở trên mặt đất. Mẹ Sở vô ý thức cúi đầu nhìn theo cô ta, ánh mắt lập tức lóe lên.

Mẹ Sở chỉ là một người bình thường, một người bình thường có thể làm cái gì ở trước mặt một đám dị năng giả cao cấp? Đương nhiên là chẳng làm được cái gì hết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.