Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 546: Ngoại truyện K (2)



Sở Du Ninh ôm hôn K một lúc lâu, sau đó cô chậm rãi lắc lư vòng eo nhỏ nhắn để vuốt ve côn th*t thô to của K.

Lần này hai người đều không gấp gáp, không phải là vì tiết dục, chỉ là bọn họ muốn cảm nhận từng tấc da thịt và cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương…

Không biết từ khi nào, K đã cởi sạch quần áo của hai người, anh dùng dị năng biến ra một chiếc giường lớn mềm mại, anh ôm lấy Sở Du Ninh, chậm rãi đâm vào d*m huy*t vô cùng co dãn.

Côn th*t thô to lôi cuốn d*m dịch đâm vào rút ra một cách chậm rãi, gân xanh ở phía trên côn th*t cũng dịu dàng cọ xát qua từng vách th*t mềm mại trong d*m huy*t. Vách th*t mềm mại trong da^n huy*t cũng quấn chặt và bú mút từng tấc da thịt trên côn th*t.

Tuy động tác của hai người không kịch liệt, nhưng mỗi một cú đâm của anh đều tiến vào rất sâu, giống như từng cú đâm của anh có thể đâm vào trái tim của hai người bọn họ.

Cuối cùng K cũng quyến luyến tách khỏi đôi môi của Sở Du Ninh, anh hôn dọc theo gương mặt và đi đến bên tai của cô, giọng điệu của anh khàn khàn nhẹ nhàng, lôi cuốn, tràn đầy dục vọng: “Sẽ không… mãi mãi sẽ không…” Sao anh có thể đành lòng rời bỏ cô… Sao anh có thể đành lòng…

K dùng tình yêu bất tận để hôn lên môi cô, mỗi lần anh đều triền miên ra vào. Vốn dĩ bọn họ tưởng rằng cách thao như vậy sẽ rất khó đạt được cao trào, nhưng không ngờ, không bao lâu sau hai người đồng thời run rẩy, bị cảm giác cao trào bao phủ…

Cảm giác cao trào của lần này đạt thời gian rất dài, nhưng K vẫn thong thả đâm vào rút ra, từng đợt khoái cảm càng ngày càng tăng lên, Sở Du Ninh sung sướng đến mức bật khóc, cảm giác cao trào này khác với cảm giác cao trào của trước kia, sung sướng đến mức tinh thần của Sở Du Ninh cũng sắp vỡ nát.

Sở Du Ninh không muốn ngừng, K cũng vậy, cảm giác linh hồn và da thịt gắn kết với nhau rất sảng khoái, sự sung sướng đã khiến trái tim của anh khẽ run, anh ước gì bọn họ có thể mãi mãi như vậy, lâu như trời đất… Khi từng đợt khoái cảm dần dần trở lại bình thường, hai người chạm trán nhau và thở hổn hển.

Anh ôm Sở Du Ninh mềm mại ở trong lòng ngực đang toát mồ hôi, trái tim của anh cũng đã được lấp đầy.

Sở Du Ninh đã rất mệt mỏi, vài lần làm t.ình kịch liệt đã khiến cô cạn kiệt sức lực, sau khi cô xác định K đã hoàn toàn được trấn an, cô mỏi mệt đến mức lông mi khẽ run lên, sau đó cô chậm rãi nhắm mắt lại.

Hai người trần truồng ngủ một đêm ở am ni cô, ở dưới tượng Bồ Tát bằng ngọc trắng. Ngày hôm sau, khi K tỉnh lại, Sở Du Ninh vẫn còn đang ngủ, K chỉ có thể mặc lại quần áo cho hai người, sau đó anh ôm cô đến nhà họ Tưởng. Có lẽ là bởi vì tính cách của Tưởng Thanh Vũ, nên Sở Du Ninh rất kính nể người đàn ông này, cô cũng rất tín nhiệm hắn, cho nên K rất yên tâm khi đưa Sở Du Ninh đang ngủ say đến nhà họ Tưởng.

Đúng lúc Tưởng Thanh Vũ có việc nên không ở nhà, K giao Sở Du Ninh cho Thẩm Hạo Nguyệt.

Sau khi Thẩm Hạo Nguyệt nhìn thấy trên người Sở Du Ninh tràn đầy dấu vết, cô ấy nhíu mày, cô ấy cũng không muốn nói nhiều với người đàn ông như K, cô ấy chỉ có thể nhờ anh đưa Sở Du Ninh về phòng.

Đương nhiên là nhà họ Tưởng vẫn luôn có phòng của Sở Du Ninh, chỉ là Sở Du Ninh quá bận, một năm khó có thể trở về vài lần, nhưng cho dù cô không trở về,

thì Thẩm Hạo Nguyệt cũng sẽ thường xuyên dọn dẹp phòng cho cô, thậm chí mỗi ngày cô ấy đều cắm một bó hoa tươi ở trong phòng của cô.

Hôm nay đúng lúc trong phòng có một bó hoa hồng đỏ đang nở rộ.

Theo lý mà nói, trước thời mạt thế, hoa hồng đỏ cũng không được xem là thứ hiếm lạ, nhưng sau thời mạt thế, loại hoa hồng không trải qua bất kỳ lây nhiễm virus nào lại trở nên vô cùng hiếm lạ, cũng không biết Thẩm Hạo Nguyệt đã lấy từ đâu.

Thẩm Hạo Nguyệt muốn để Sở Du Ninh ngủ một giấc thật ngon, nên cô ấy nhẹ nhàng đóng cửa lại và rời đi. Điều mà cô ấy không biết chính là, sau khi cô ấy rời đi, Tưởng Trọng Hưng lại lén đi hắn mé giường của Sở Du Ninh.

Tưởng Trọng Hưng trọng sinh vào lúc năm tuổi, bây giờ lại trôi qua hai năm, hắn đã bảy tuổi.

Hắn không thể hiểu, rõ ràng là hắn đã phá hủy quan hệ với cô Kiều, nhưng tại sao cô lại không chịu thân thiết với hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.