Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 6: Rời khỏi



Ôm đùi Cao Dương trong suốt hai năm nay Sở Du Ninh đã thu hoạch được không ít tinh hạch, cô sử dụng số tinh hạch này để nâng cấp dị năng của mình lên cấp ba, điều này không những giúp cô có thể dễ dàng lấy lòng đàn ông khi ở trên giường còn giúp cô có được không ít những thủ đoạn đặc biệt. Ví dụ như là chuyện mở khóa, đối với cô mà nói thì không hề khó khăn chút nào.

Cô vừa cho chút đồ ăn và tinh hạch vào trong túi, vừa biến móng tay của mình trở nên cứng rắn rồi đút vào trong ổ khóa, lấp đầy lỗ khóa theo hình dạng khoảng trống bên trong, sau đó móng tay nhẹ nhàng uốn một chút đã vang lên một tiếng “cạch”, ổ khóa do dị năng giả cấp bốn đã bị mở ra.

Cũng phải cảm ơn Cao Dương không phải là dị năng giả hệ kim cho nên cái xích sắt cũng không có khóa bằng không cô cũng thật sự chạy không nổi. Tắt đèn ở trong phòng và đợi một lát, sau khi xác định bên ngoài không có ai, cô lặng lẽ mở cửa sổ ra rồi biến thành một cái dây leo từ lầu 4 chậm rãi trườn xuống.

Sau khi rơi xuống đất cô biến thành một con chuột nhỏ đen nhánh trong nháy mắt, xác định kỹ phương hướng rồi chạy ra bên ngoài, trong lúc này nếu chẳng may đụng phải người thì cô liền chạy tới bụi cỏ để ẩn núp.

Không bao lâu cô đã thuận lợi ra khỏi căn cứ, dị năng giả cấp ba đã có thể duy trì thời gian dài biến hình, nhưng năng lực biến hình này lại không thể mô phỏng năng lực của đối phương, ví dụ như lúc biến thành thây ma cũng chỉ có hình dáng bên ngoài còn về sức mạnh thì cũng chỉ là chút ít của bản thân cô.

Đây cũng là lý do vì sao cô chỉ có thể bán đứng thân thể của mình.

Đích đến của cô chính là thành phố cách đó không xa, trước mạt thế nơi này chính là một thành phố cấp hai, dân cư đông đúc, cũng chính vì thế cho nên có rất nhiều thây ma. Vật tư ở nơi này rất phong phú, nó vẫn luôn là miếng bánh

kem lớn mà mỗi người đều mơ ước, nhưng người có thể ăn được lại rất ít ỏi, ít nhất là mấy cái căn cứ phụ cận là không có cái thực lực này.

Sở Du Ninh rời khỏi Cao Dương là để nâng cao giá trị con người của bản thân cô, chứ cũng không thật sự muốn đi, sau khi rời đi còn phải tìm một nơi ở an toàn. Nếu như bọn Cao Dương muốn lấy chỗ đất trống giữa hai căn cứ thì nhiệm vụ hàng đầu chính là phải mở rộng vật tư, hai căn cứ đã hợp tác thì những căn cứ khác kia sẽ không ngồi yên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách hợp tác để nuốt được cái thành phố này, cho nên cô trốn ở đây chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Còn về những thây ma ở trong thành phố…căn bản cô không sợ, chỉ cần biến thành thây ma thì những con thây ma đó sẽ xem cô như là đồng loại. Tất nhiên việc biến thành thây ma cũng không hẳn là an toàn, dù sao động lực sống của nhân loại hiện giờ chính là tinh hạch ở trong đầu của thây ma. Vì để không chém gϊết khi còn trong hình dạng thây ma, cô chỉ có thể trốn đến nơi thây ma tụ tập, đây cũng là một lý do khác mà cô lựa chọn cái thành phố này, có đồ ăn có đồ uống lại còn an toàn.

Sở Du Ninh đi ra ngoài cũng tính là khá thuận lợi, cô tìm được một chiếc xe trên đường, lái xe lúc không có người, nếu đụng phải người thì sẽ biến thành một con sâu, đám người rời đi rồi mới tiếp tục lái xe rời đi. Nếu như bị thây ma vây thì biến thành hình dạng thây ma rồi đi bộ ra khỏi vòng vây, chờ tới lúc rời xa đám thây ma thì tìm một chiếc xe có thể chạy rồi lại tiếp tục lên đường. Thực ra sau khi lên cấp ba thì khả năng sinh tồn của cô không ai có thể sánh bằng, nhưng…con người là động vật quần cư, cô không thể sống sót nếu chỉ có một mình, nếu như thế thì có khác gì với thây ma đâu.

Một lần nữa trở lại cái thành phố quen thuộc này, Sở Du Ninh thở dài một tiếng, mạt thế mới chỉ hai năm mà trong thành phố này đã mọc đầy cỏ dại, các tòa nhà cao tầng cũng dính đầy các dấu vết loang lổ, cô dựa theo ký ức tìm được trung tâm thương mại lớn nhất ở trong thành phố này, trong lúc đó cô gặp đủ các loại hình dạng của thây ma.

Thôi được rồi, tuy cô biến thành thây ma nhưng chung quy thì con gái vẫn thích cái đẹp, cô cũng không muốn làm cho mình trở nên quá khó nhìn, cô vẫn là bộ dáng như cũ, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, đi đường có chút cứng đơ, nhưng cái này không quan trọng, chỉ cần hơi thở giống với đám thây ma thì bọn chúng sẽ không tấn công cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.