Mấy ngày nay Yến Thừa Cựu nhận ra bầu không khí của trạm giám sát có hơi không đúng.
"Thừa Cựu, mấy ngày nay con tốt nhất nên ở nhà, đừng nên tùy tiện ra ngoài." Nina khó có được một lần đeo mặt nạ làm sạch ra ngoài, "Gần đây trạm giám sát bọn dì có vài đồng nghiệp bị bệnh, hình như là bệnh truyền nhiễm. Khắp nơi trong căn cứ đều xuất hiện dịch bệnh, nếu quả thật muốn đi ra ngoài, nhớ mang theo mặt nạ làm sạch."
Từ khi virus Pandora tàn phá bừa bãi nơi đây, phương diện nghiên cứu bệnh truyền nhiễm của căn cứ đáy biển có thể nói là tăng nhanh như gió. Bệnh truyền nhiễm gì đó trước đây cũng từng có mấy đợt, nhưng rất nhanh đều được giải quyết. Mỗi cư dân trong căn cứ đáy biển đều sẽ có một hai kiến thức y học, đúng lúc dự phòng mọi trường hợp.
"Dạ, dì Nina." Yến Thừa Cựu gật gật đầu nói.
Vào lúc này đột nhiên có bệnh truyền nhiễm, Yến Thừa Cựu luôn cảm thấy có phương diện nào đó không đúng, nhưng cậu chung quy cũng không phải chuyên gia, coi như trong lòng có hơi nghi hoặc một chút, nhưng cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Tối hôm đó, dì Nina trở về truyền tin nói hai ngày nay tạm thời không thể về nhà, cô phải giúp vài đồng nghiệp sinh bệnh làm việc, mấy ngày nay sợ là không có thời gian trống. Yến Thừa Cựu nghe Nina dặn dò một lần, sau khi tỉ mỉ suy nghĩ, vẫn cầm mặt nạ làm sạch trên bàn lên, quyết định đêm nay sẽ đến phòng thí nghiệm bên kia hỏi một chút.
Hừng đông, phòng thí nghiệm đại học Lam Thiên.
"Giáo sư, bệnh viện bên kia chất đầy bệnh nhân nhiễm bệnh truyền nhiễm rồi, họ còn muốn hỏi chúng ta có thể nhanh chóng tìm ra ngọn nguồn loại bệnh này không?" Một nghiên cứu sinh vội vội vàng vàng hỏi.
"Chúng ta cũng đã kiểm tra suốt đêm." Một trợ thủ khác xoa xoa trán, "Mấy hôm nay chúng ta phải thực hiện rất nhiều cuộc giải phẫu, còn đang sứt đầu mẻ trán, sao lại cố tình tuôn ra vào lúc này?"
Giáo sư ngẩng đầu trước đài thí nghiệm, bỗng nhiên nói, "Loại bệnh này hơi giống với tác dụng của TX68 chúng ta làm ra hai năm trước phải không?"
"Ai, đúng thế, hình như có hơi giống." Một nghiên cứu viên tiếp lời, "Nhưng TX68 rất khó lượng sản, hơn nữa nó chỉ có tác dụng với Nhân Ngư, còn đợt bệnh truyền nhiễm này rõ ràng đang nhắm vào người thường."
"Nhưng biểu hiện khi mắc bệnh có năm sáu phần tương tự." Giáo sư kiên định trả lời, "Lúc chúng ta công bố tin tức giải phẫu Nhân Ngư lại không hề xuất hiện dấu hiệu của loại bệnh này, chả phải thời điểm hơi quá trùng hợp rồi không?"
"Chuyện này..."
"Nghiên cứu viên nghỉ việc hai năm trước đi đâu rồi?" Giáo sư tiếp tục hỏi.
"Cái này, hình như lâu lắm rồi không có tin tức của hắn." Một nghiên cứu viên suy nghĩ rồi nói rằng, "Nói như vậy, từ nơi này của chúng ta đi ra đều không thể đến phòng thí nghiệm khác trong những năm kế tiếp, tin tức cũng sẽ truyền tới đúng giờ, nhưng hắn ta, lâu lắm rồi không có động tĩnh gì." Mấy năm nay bọn họ chỉ nghiên cứu Nhân Ngư đã lo bao nhiêu việc đếm không hết, nói chi là quản chuyện nhỏ này?
"Trọng điểm bây giờ là điều tra hắn." Giáo sư xoa xoa mày, "Trong lòng tôi luôn có hơi không an ổn."
"Vâng, giáo sư."
Bên này đang nói chuyện, ngoài cửa bỗng dưng truyền đến tiếng vang.
"Kẻ nào?" Nam Tĩnh hét lớn một tiếng, dẫn đầu xông ra ngoài, "Các cậu canh cửa ở đây!"
Bóng đen kia đến cực nhanh, nhưng chỉ mới lộ ra cái đầu đã bị Nam Tĩnh phát hiện.
"Nam Tĩnh vẫn nhạy cảm như thế." Mấy Nhân Ngư nhìn theo phương hướng biến mất của Nam Tĩnh mà không khỏi thở dài nói.
"Dù sao gen hắn dung hợp cũng khác với chúng ta, haha, tốt thật. Thật ra người không cần lo lắng nhất là hắn."
"Cái này là vấn đề thể chất, làm người ta hâm mộ không thôi."
Giang Đại Vệ cũng cảm thấy bản thân xui xẻo.
Thật ra hắn nương thế lực trong nhà, đến phòng thí nghiệm tiếp nhận giải phẫu cũng không phải chuyện gì khó, nào ngờ tại thời điểm mấu chốt, cố tình lại xuất hiện bệnh truyền nhiễm, phòng thí nghiệm cũng nhân tiện đẩy chuyện phẫu thuật ra sau đầu, chuyên tâm giải quyết bệnh truyền nhiễm lúc này đây.
Giang Đại Về cũng không phải thằng ngu, hắn có thể lần lượt sống sót qua từng thế giới nhiệm vụ là dựa vào hai chữ cẩn thận. Nghiên cứu ra kỹ thuật Nhân Ngư vào lúc này đây rõ ràng là thời điểm mấu chốt để cứu vớt căn cứ, nếu có thể thuận lợi thành công, thời gian kế tiếp hắn không cần lo lắng chuyện gì nữa. Nhưng, ở thời điểm này đột nhiên xuất hiện nhiễu loạn, điều này làm cho Giang Đại Vệ không thể không suy nghĩ nhiều
Mỗi thế giới nhiệm vụ đều nhất định phải bị hủy diệt. Làm nhiệm vụ giả đến thế giới tận thế, điều quan trọng nhất là phát hiện ra cơ hội "Cứu vớt thế giới". Những cơ hội này vì đủ loại nguyên nhân mà không thể nào thuận lợi ra biên, nhưng nếu nhiệm vụ giả nắm được cơ hội này, lại có thể tìm được mấu chốt để thuận lợi tồn tại.
Lấy Yến Thừa Cựu trong thế giới mặt trời đen làm ví dụ, phương pháp chế thuốc cậu lấy được từ trong tay Lưu Cương Địa chính là cơ hội mấu chốt nhất để cứu vớt thế giới. Tiếc là, Lưu Cương Địa thức tỉnh tính tình đại biến, gút mắc với Tiểu Hân cũng làm cho phương pháp này khó có thể nhìn thấy mặt trời.
Bây giờ, các loại dấu hiệu đều tỏ rõ kỹ thuật này không hẳn có thể thuận lợi thực hành. Thế nên Giang Đại Vệ quyết định sớm lẻn vào, hắn không tin mình gác đao trên cổ nghiên cứu viên, mà họ còn không giải phẫu cho hắn! Còn nữa, hắn cũng không cần uy hiếp, chỉ cần cười một cái, họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình.
Nào ngờ, Giang Đại Vệ mới lộ một cái đầu, đã bị Nhân Ngư thủ vệ kia phát hiện.
"Đáng chết." Giang Đại Vệ thầm mắng một tiếng, tăng tốc trốn ra ngoài. Nhưng Nhân Ngư sau lưng càng lúc càng nhanh, dường như tốc độ còn đang tăng lên?
Trong lòng Giang Đại Vệ vừa kinh ngạc, vừa lặng lẽ ước ao, nếu hắn có sức mạnh này, thì còn có thể thất bại trong nhiệm vụ thí luyện cuối cùng của người mới ư?
Vừa mới nghĩ thế, Giang Đại Vệ bỗng dưng cảm nhận được luồng khí tức nguy hiểm truyền đến từ sau lưng.
Hắn lăn một vòng trên mặt đất theo bản năng, nơi hắn đứng ban đầu bốc lên một cột nước. Nhìn tốc độ bốc lên của cột nước kia, nếu Giang Đại Vệ tránh không được, hiện tại nhất định chỉ có thể nằm trút giận.
"Ngoan ngoãn bó tay chịu trói!" Nam Tĩnh nhân cơ hội này chắn trước mặt Giang Đại Vệ, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy hàn ý, "Vẫn chưa có người nào dám đến phòng thí nghiệm chúng ta ngang ngược, lá gan cậu lớn thật!"
Giang Đại Vệ trước khi tới đã đeo mặt nạ làm sạch, trong mặt nạ còn tự đem theo thiết bị biến thanh, cũng không lo mình bị người khác nhận ra, chỉ là không ngờ bản lĩnh của Nhân Ngư trước mặt này lại lợi hại đến thế?
"Ngài Nhân Ngư, tôi chỉ không cẩn thận tiện đường nhìn, không có ý xấu, có thể tha cho tôi không?" Giang Đại Vệ cười hỏi.
"Tiện đường nhìn mà có thể vượt qua bao nhiêu cơ quan đến đây?" Nam Tĩnh cười lạnh một tiếng, "Cậu nhìn không giống Nhân Ngư lắm, nhưng tốc độ này thật sự đã làm tôi kinh ngạc. Theo tôi, chắc giáo sư sẽ có hứng thú với với thân thể của cậu."
"Sao ngài Nhân Ngư lại cho là tôi đến một mình thế?" Con ngươi Giang Đại Vệ chuyển động, cố ý nói, "E rằng đây là điệu hổ ly sơn?"
"Có phải điệu hổ ly sơn hay không, cứ bắt cậu về tra hỏi trước là biết. Phòng thí nghiệm chúng ta cái gì cũng ít, chỉ có thuốc nói thật là nhiều, số lượng không đủ còn có biện pháp khác." Vừa dứt lời, móng tay phải Nam Tĩnh dài ra, thành năm móng vuốt sắc bén, thân thể như gió mạnh thổi qua, nháy mắt đã đến cạnh Giang Đại Vệ, muốn trực tiếp cào mặt nạ của hắn xuống!
Còn chưa kịp đến trước mặt Giang Đại Vệ, thân thể Giang Đại Vệ giống như bị cái gì đó kéo ra sau, tự động lùi lại.
Giang Đại Vệ đã dùng gần hết thuốc và đạo cụ trong thí luyện cuối cùng của người mới, nhiệm vụ thất bại còn chưa chết là dựa vào bản lĩnh cuối cùng.
Thân thể của hắn, đặc biệt là năng lực phản xạ được cường hóa cao độ, thông thường đôi mắt chỉ vừa nhận thấy nguy hiểm, thì thân thể sẽ tự động tránh né, tốc độ nhanh gấp năm lần bình thường.
Nói cách khác, trừ phi có người có tốc độ nhanh gấp sáu lần hắn, còn lại căn bản không thể đả thương hắn được.
Đáng tiếc, năng lực lợi hại này là bị động, bản thân Giang Đại Vệ cũng không thể thao túng nó. Năng lực hắn có thể chủ động phóng thích chỉ có "Mê hoặc tinh thần", nói trắng ra, là mọi người đều yêu thích tôi. Nghe thì lợi hại, nhưng đối với người tinh thần lực mạnh mẽ hoặc đã sớm có phòng bị với hắn mà nói, hiệu quả lại mất giá rất nhiều.
Nam Tĩnh một đòn không thành, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Khác biệt lớn nhất giữa Nhân Ngư và người thường là lỗ tai hoàn toàn khác nhau, rất dễ phân biệt. Mà lỗ tai của người trước mắt không hề khác gì với người thường, nhưng tốc độ này lại so được với một ít Nhân Ngư dùng tốc độ lưu danh.
Một đòn không thành, thì lại một lần nữa.
Tay trái Nam Tĩnh cũng mọc ra móng vuốt, càng ngày càng lạnh lẽo bức người.
Lần công kích thứ hai, tốc độ của Nam Tĩnh rõ ràng nhanh hơn lần thứ nhất rất nhiều, tấn công hai bên, phạm vi công kích cũng rộng ra không ít.
Giang Đại Vệ trong lòng kêu khổ, tuy lần này cũng tránh được, nhưng quần áo trên người vẫn bị cào trúng, rạch ra một lỗ thủng.
Bộ đồ này của hắn được làm nên từ nhiều vật liệu khác nhau, có thể so với áo chống đạn, kết quả vừa bị người ta cào trúng một cái, đã giống miếng đậu phụ như đúc.
Người này rốt cuộc là chủng loại Nhân Ngư gì? Sinh vật biển sâu nào lại mọc ra móng tay dài thế này!
"Được đó." Nam Tĩnh nhìn Giang Đại Vệ lại tránh được thêm lần nữa, tức giận hoàn toàn bị kích ra.
Đôi mắt của hắn có hơi đỏ lên, thân thể giống như bị cái gì đó kéo dài, tốc độ càng nhanh càng mạnh hơn trước kia, không phải tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Lợi hại quá!
Giang Đại Vệ chỉ cảm thấy bên tai mình thổi qua từng cơn từng cơn gió, sau đó ngửi thấy một mùi máu tanh, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện mặt nạ mình đã bị đánh rơi một nửa, mặt cũng bị thương, còn đang chảy máu.
"Cậu nhìn có hơi quen mắt đấy." Nam Tĩnh hơi nheo mắt, nhìn nửa gương mặt lộ ra ngoài của Giang Đại Vệ nhịn không được suy nghĩ.
Giang Đại Vệ vội vàng che mặt lại.
Không được, Nhân Ngư này quá lợi hại, hắn phải chạy ngay lập tức!
Suy nghĩ này của Giang Đại Vệ vừa mới nhô ra, lại giống như bị Nam Tĩnh nhìn thấu, "Muốn chạy? Nghĩ hay lắm!"
"A ——" một tiếng, quần Nam Tĩnh lập tức hóa thành mảnh nhỏ, màu sắc lỗ tai càng ngày càng xanh.
Chẳng lẽ hắn muốn hiện nguyên hình vào lúc này?
Giang Đại Vệ trong lòng hoảng hốt, Nam Tĩnh hình người hắn còn đánh không lại, nói chi là nguyên hình?
"Haha, đáng tiếc đây không phải trong biển, không thì, cậu sợ là đã bị tôi ăn." Nam Tĩnh thần sắc càn rỡ, cùng với dáng dấp trầm mặc trước kia như hai người khác nhau.
Giang Đại Vệ sắc mặt căng thẳng, trong lòng hối hận không thôi, cuối cùng cũng biết mình đang gặp phải sinh vật gì?
Không ngờ biển sâu thật sự tồn tại sinh vật này?
Nhìn Nam Tĩnh trầm mặc như thế, mà nguyên hình lại là giao nhân trong truyền thuyết? !